Công nghệ - tin học mò mẩm ( 01 ) Kim Liên thị Nguyễn Thứ Sáu, 3 tháng 7, 2020 No Comment

Tìm tòi cách làm blogger ( phần 1 )


Kim Liên B Nguyễn



Hi hi..hi..lấy đề tựa là Tìm tòi và khám phá cho oai, chứ thật ra là vọc và phá thì có, vì không có biết chút gì về lập trình, về ngôn ngữ máy tính gì ráo...
.Nhớ lại những năm đầu tiên mới qua Mỹ vào năm 1995 mua một cái laptop loại Compad thường thường , xài floppy disk, memory 250 Mb ??( không biết nhớ có đúng không), muốn mở máy thì phải đánh một tràng mã thật dài trong khung hình màu đen....ấy vậy mà giá là 1200 dollars, (nên nhớ lúc đó lương tuyển vào chỉ mới 4.50 dollars một giờ ), nên số tiền này là không nhỏ, lúc đó ông huyện của tui bấm bụng mua cho thằng con lớn , nên computer là một cái gì xa lạ và...bí hiểm lắm đối với tui....
Nói đi thì cũng nói lại, khi qua đến bên này tính ra cái gì cũng nhờ vào lão huyện của nhà tui, nhớ lúc còn ở Việt Nam, lỡ thầy lỡ thợ, vì sau khi lão tốt nghiệp đại học ra, thay vì đi làm thì lại cố gắng đưa cả nhà đi vượt biển, bị bắt tù lên, tù xuống mấy lần, tổng cộng gở hơn 5 cuốn lịch, ra tù không lẽ để chồng mình đi đạp xích lô hay đi bán vé số, trong khi các bạn ổng người thì trưởng phòng, kẻ làm giám đốc...Thôi thì cho lão tà tà ở nhà lai rai sáng cà phê, chiều...nhậu, còn mình đi cày nuôi cả nhà...Tưởng rằng  “ Cuộc đời tàn trên cánh nhạc chơi vơi....”
(dựa bài hát : Tiếng đàn tôi của Phạm Duy ) ..ấy vậy mà vào năm 1995 lại được đặt chân đến đất nước Hoa Kỳ đang giãy chết này, ( sau 11 năm chờ đợi kể từ ngày làm giấy ), qua sự bảo lảnh của người chị tuyệt vời của tui...thế đấy...đời mà.




Đế quốc Mỹ này rãy chết hơi bị lâu, nói từ năm 1955 đến tới bây giờ mà còn rẫy hoài chưa chịu chết

Những ngày đầu đến Mỹ, buồn thúi ruột, nghĩ đi, không buồn sao được, sáng ..bước ra cửa chả thấy một ai, xung quanh vắng lặng im lìm như trong nghĩa địa, con gà không có, mà một con chó cũng không, rồi lại bị bà chị dặn dò trước khi bà đi làm rằng : “ đừng ra trước nhà ngồi, hay đi lững thững bên ngoài, mà nên ở trong nhà tốt hơn, để từ từ tính...”... Thế rồi hai tháng từ từ trôi qua trong ..trống vắng..buồn, lúc mình đang rầu thúi ruột, thì lão huyện nhà mình cứ như cá gặp nước, tỉnh rụi... làm đủ chuyện, từ việc nhờ bà chị mình tìm trường cho bốn đứa nhỏ, đến việc học lái xe, hoặc đi xin việc đủ chổ, rồi cái gì đến thì nó đến , đó là ngày tui không thể nào quên ... lão dẫn tui đi làm,(tâm trạng lúc đó giống như cậu bé  ngày đầu đi học, trong tác phẩm Quê Mẹ của Thanh Tịnh, mà tui thuộc lòng hồi nhỏ...có nghĩa là hồi hộp mà mừng vấp té ),  nói thì xấu hổ, chứ thật ra từ lúc lấy chồng về, hình như tui chưa bao giờ làm được việc gì nếu không có ông huyện bên cạnh, nên dù tiếng Anh lõm bõm của những năm trung học... không xài được , tui cũng vẫn an tâm vì có ông huyện làm chung, (lúc đó lương được lãnh 5 dollars /giờ, mừng muốn chết), cái hãng tui làm có tên là Custom Cupboard, chuyên cung cấp tủ nhà bếp cho những nhà cao cấp, (không biết nhờ gương mặt khờ như Thị Nỡ của tui, hay nhờ vào con mắt có cái nhìn thẩm mỹ sao đó, mà tui được đảm nhiệm công việc pha chế màu cho các loại gổ, và giữ cho đến nay ), nhắc lại lúc đó sau chỉ  5 tháng làm chung , khi thấy cái mặt ngao ngáo của tui có thể tự lo được,và cũng lấy được bằng lái xe rồi,( dù chỉ biết đi mỗi một con con đường từ nhà đến hãng và từ hãng về nhà...) nên lão huyện của tui tìm đường tiến lên, và được hảng Boeing tuyển chọn, với mức lương đầu tiên là 15 dollars /giờ, làm tui ngẩn tò te luôn, vì hơn gấp đôi lương bấy giờ, do đó dù muốn dù không thì cũng mong ổng đi cho lẹ, ( nhờ lúc đó lão huyện nhà tui ban ngày thì đi làm, còn ban đêm đi học trường đại học hàng không của thành phố Wichita nơi tui đang ở, và hảng Boeing đến nhận những người trong nằm ở nhóm 5 người đầu lớp, trong đó có lão, thế là Boeing nhận làm đến ngày nay ..) .




Think Pad 700-chiếc laptopđầu tiên của IBM rađời

Ái chà, lo hồi tưởng lại thời cũ mà quên bẵng mục đích chính của bài viết, đó là nói về kinh nghiệm trầy da, tróc vãy trên cái laptop này, số là như nói ở trên... máy vi tính là cái gì đó ghê gớm lắm đối với tui, nên chả bao giờ có ý định rờ tới nó làm gì, mặc dầu ông huyện nhà tui có đến hai cái máy tính , một cái để bàn, và một cái laptop do hãng cung cấp để những khi ổng làm việc ở nhà, cho đến một ngày cách đây khoảng 5 năm hay sao ấy , không nhớ rỏ, một cơn sóng thần ập đến cho ông huyện nhà tui, khi tình cờ bà nhìn vào trong máy tính để trên bàn thì  nào là Hồng Vân, nào là Hồng Đào ..v..v..nào là hình ảnh búa xua, ....nghĩ có tức không, lúc ở Việt Nam nằm không tui đi làm nuôi, mà bây giờ qua Mỹ , ỹ làm việc lương cao rồi chãnh hả, trai gái búa xua, chết với bà... Thế là ...như các bạn đã biết khi các bà nỗi ghen thì...rừng tràn..núi lỡ...Và sau nhiều lần giải thích thất bại trước sự kiên định của con cháu hai bà Trưng, mà tui đại diện, ông huyện của tui bèn có ý kiến : “ này nhé, thôi thì anh không giải thích nữa mà sẽ làm cho em một tài khoản facebook như vậy em sẽ biết là mấy nương nương kia không dính dáng gì với anh hết...” , thế là tui đã làm quen với face book như vậy đấy, và sau khi được ông huyện tặng cái iphone 03,  nhân dịp sinh nhật, thì tui trở thành người dùng điện thoại nhiều nhất trong nhà, chủ yếu là vào internet.....Cứ ngở mình là lạc hậu trong chuyện này, ai ngờ mới đây nhân dịp họp bạn, tui phát giác ra là đa số những người bạn của tui,  lại mù tịt trong lãnh vực lướt face này, có nghĩa là trong xứ mù , thằng chột làm vua, do đó tui nghĩ ra ý kiến là :phãi phổ cập kiến thức tin học cho mấy bạn già của tui trong khả năng hiểu biết của mình....Và nữa, nhờ mò mẩm, tìm tòi sau một thời gian tui đã làm được website này, dù rằng  đối với đa số thì chẳng là gì cả, nhưng riêng với tui thì cả một công trình...Mục đích chủ yếu làm ra là : viết những gì mình thích, không mong có nhiều người khen chê, chỉ muốn làm những gì mình cho là sảng khoái là được...
( xong phần 01: coi như là giới thiệu , qua phần hai sẽ bắt đầu đi vào từng phần hướng dẫn để tạo website ...)

Kim Liên B Nguyễn
                           Wichita, July/03/2020


Được viết bởi : Kim Liên B Nguyễn

Kim Liên B Nguyễn rất vui khi các bạn đến xem trang blog của mình, chúc các bạn mọi sự như ý nhé.

Theo dõi Liên @ Twitter | Facebook | Google Plus

No Comment

Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào, hãy để lại ý kiến, nhận xét của bạn đều rất quan trọng. Liên rất vui nếu bạn viết có dấu ...