Du lịch Colorado
Kim Liên đang ngồi trước Resort Wyndham
Colorado sát bên nách tiểu bang Kansas, ấy vậy mà bao nhiêu năm nay có chịu đi đâu, bây giờ lão huyện của tui nghỉ dịch mới chịu đi, Từ thành phố Wichita, băng qua bạt ngàn những đồng lúa mì bát ngát trời xanh, với những chiếc cần bơm dầu thô,càn cù như những con gà đơn độc trong ruộng lúa, đều đều mổ đầu xuống đất, cùng những đàn bò hàng trăm con ung dung găm cỏ trên những ngọn đồi , vẻ lên phong cảnh tuyệt đẹp cho vùng đất được mệnh danh là vựa lúa mì của miền trung tây này ...,
Denver cao hơn mực nước biển đúng 1 mile, nếu không có dịch Covid, thì nơi đây đông nghẹt du khách, dù là mùa nào đi nữa thì các hotel cũng chật kín người, giờ đây đường phố lác đác, lưa thưa, mọi người với những khẩu trang che kín cả nữa khuôn mặt, ai nấy đi cũng có vẻ thư thái..., ngủ một đêm trong Grand Hyatt, sáng dậy ăn xong, chạy xe hai tiếng rưỡi đồng hồ lên cao thêm 0,4 miles nữa. tới phố núi cao, phố núi đầy ...hotel tên là Avon. - Hai tai lùng bùng , phải bóp mũi , ngậm miệng dồn hơi ra lổ tai nghe bụp một tiếng mới đở được....bước xuống xe đi cà nghiêng , liên xiên như người say rượu mà cũng ráng chớp dzài tấm hình coi như là dzớt dzát cuộc đời....Còn ở đây cả tuần nên ..từ từ rồi tính ....hi...hi...
Sáng nay bực mình lão huyện nhà tui, cứ bảo lên trên thị trấn Beaver Creek này lạnh lắm, phải bận áo dài tay cho ấm , ai ngờ lên đây nắng nóng thấy bà ngoại luôn...Nên phải chạy vào trong Mall mua cái áo ngắn tay bận tạm, mặt tui đúng là nai tơ, nên mua cái áo cũng mang hình con nai, bởi lần này cũng bị lão già dịch dụ dỗ nữa, Vì nhìn hai sợi dây cáp kéo mấy cái xe gòn thật to, chạy lên đỉnh ńui, rồi chạy xuống thấy ghê quá, là tui không muốn đi rồi, ..Ấy vậy mà nghe lời ngon ngọt của lão cuối cùng tui cũng leo lên đi thử cho biết, Trước khi lên ngồi làm như ngon lắm cũng chụp vài tấm hình làm kỷ niệm chứng tỏ ta đây cũng đi Gondala ( cáp treo ) để lên đỉnh núi Rocky như thiên hạ chớ tưởng bở sao. Ai dè dây kéo cái xe gòn chạy chỉ mới 1 phút là bao nhiêu đồ ăn sáng trong bao tử đều muốn đòi tự do để bay ra ngoài. Chớ nghĩ coi, ṣợi dây cáp thì nhún cái ghế theo chiều dọc, còn cái xe gòn kéo lên thật nhanh, nhún theo chiều ngang, nó lắc còn hơn trên thuyền đi vượt biển, cái này không ói mới là lạ. Nhìn qua thấy lão huyện tỉnh như ruồi, mà còn hát nho nhỏ nữa chớ, tức không chịu được, liền giựt cái mũ của lão, để ngay trước mặt ...Nhưng hình như mấy cha nội thiết kế chắc cũng đoán trước sẽ có những nhân vật như tui, nên đến lúc cao trào chuẩn bị cho chó ăn chè thì xe gòn dừng lại ở trạm đầu tiên....Má ơi, mừng như tử tội vừa được ân xá, tui bay ra ngoài, không quên kéo theo lão huyện của tui ....
Phim hài của Mỹ có nhiều phim rất hay, nhưng khổ nổi hình như không hạp với lối diễn, hay do không cảm nhận được lời thoại nên nói đi nói lại, tui cũng chỉ thích hài của Việt Nam ta, khoái xem Hoài Linh, Chí Tài, Vân Sơn, Bảo Liêm, Bảo Chung, Việt Hương, Kiều Oanh , Hồng Đào ...v..v.., Ấy vậy mà năm 1995 sau khi xem phim " Dumber and Dumber "do hai diển viên hài Jim Carrey và Jeff Daniels đóng, tui cười nghiêng ngữa, và lại nhớ như in trong đầu thành phố Aspen, nơi mà hai tay quậy này đem trả cái cặp táp cho người đẹp ( do Laurent Holly thủ vai ), tự nhiên tui ước sao có ngày đến được thành phố trên cao này của Colorado, mà nay sau hai mươi lăm năm, điều mong muốn lại được thực hiện,...
Thành phố này đúng là của giới thượng lưu, nhà cửa phần lớn theo phong cách Châu Âu, hài hòa và rất đẹp , hình như đa số họ đi lại bằng máy bay riêng, vì trước khi vào thành phố, thấy nhiều parking có mái vòm đậu không biết cơ man nào là máy bay nhỏ của các hảng nổi tiếng như :Cessna, Raytheon, Learjet...
Tiếc là xe chạy qua nhanh, không kịp lấy máy hình chụp vài tấm và lúc về thì đi đường khác, mất cơ hội, thôi đành dịp khác vậy...
Đi lòng vòng đến chiều chớp được vài hình trước Aspen city Hall, và đứng bên cầu gổ có huyền thoại ma ám của huyện Snowmass Village,...hi...hi..hơi bị run nhưng ỷ lại có ông huyện của tui, nếu có ma thì người bị ám đầu tiên là ổng chớ hổng phải tui, vì nhìn cái mặt hắc ám đó thì chỉ có ma nó thương mà thôi....hi...hi...
Đúng, tự tin là đức tính cần thiết, giúp ta có nghị lực để thành công....Nhưng đối với tui, thì không muốn tự tin chút nào, bởi vì lần nào cũng vậy hể mỗi lần tui tự tin thì y như rằng, không bị chuyện này thì cũng bị chuyện nọ, thiếu điều vô nhà thương luôn....Ấy, xin các bạn đừng cho tui là ăn nói lộn xộn, khi thì bảo tự tin là cần thiết, lúc thì nói tự tin là xui xẻo, đúng là chẳng đâu vào đâu... Cho tui có chút giải thích...Này nhé..đối với chúng ta, xe đạp là vật dụng gần gủi nhất, nên thơ nhất, kỷ niệm nhất, với hình ảnh các nàng nử sinh chúng ta ngày đó, chơi cái áo dài , tay ragland với cái quần trắng tinh khôi, ngồi thẳng lưng ưởn ngực cho gió bay bay mái tóc thề, trên chiếc xe đạp đầm màu tím, hay xanh đậm, hoặc đỏ mần quân, làm điêu đứng biết bao chàng nghé trong trường... lơ lững và hờ hững như những cánh bướm ngày xuân...Má ơi, kỷ niệm đẹp quá xá là đẹp...Và xin long trọng giới thiệu với các bạn, đây không chờ đến thành nử sinh mới biết tới xe đạp, mà tui đã làm quen với nó từ lúc mười tuổi...Ngày đó, ông anh tui làm hiệu trưởng ở một trường tiểu học bên quận Hiếu Xương, cách thị xã tui ở khoảng ba cây số, mổi ngày đi đi, về về trên chiếc xe đạp đòn giông...( đây là một từ của đia phương quê tui tượng hình cái ống sắt nối từ cái cổ xe đến bàn ngồi của xe đạp như cái đòn giông trên nóc nhà), rồi cứ mổi chiều khi ông anh đi dạy về, dựng chiếc xe đạp trước nhà, là tui với một bà chị kề, lén dắt ra ngoài đường, và thế là hai tay nắm lái, nghiêng người chọt cái chân qua bên dưới cái đòn giông xe, lòi chòi đạp đi....Nói thế để các bạn biết là lúc đó tui đi xe đạp chiến như thế nào, nên khi đi lên đây, mấy đứa nhỏ hỏi “ sao, má chạy xe đạp xuống núi được không ? “ , không cần trả lời tui trề môi, nhún vai tỏ vẻ đó là chuyện nhỏ ...
Sáng hôm qua, tui quấn tóc lên, gióng chiếc áo dài tay màu đen, sẳn sàng cho một cuộc đi dạo bằng xe đạp, để lão huyện hắc ám của tui thấy rằng má xấp nhỏ vẫn còn xuân chán...
Tém tóc gọn gàng chuẩn bị đi ...xe đạp
Lúc chuẩn bị xuất phát, thì lão huyện của tui cứ theo lãi nhãi bên tai : “ em đừng thắng gấp, hãy nhấp từ từ, nhấp từ từ.. tay phải là thắng bánh sau, đừng thắng bánh trước...” bực mình tui hét : “...biết rồi khổ lắm...nói mãi..”..Cùng lúc đó có hai vợ chổng cũng người Việt hình như bên Cali qua du lịch, đi
chiếc xe đạp đôi, cũng tháp tùng cho vui,...thế là bọn nhỏ một tốp đi trước , một tốp đi sau tui với lão huyện và hai anh chị kia đi giữa....
Lúc đầu xe
chạy từ từ, vì xuống dốc nên không cần đạp...rất thoải mái, nhưng xe xuống mỗi lúc một nhanh ghê quá, lão
huyện chạy sau tui luôn mồm la : “ nhấp...nhấp nhẹ...em nhấp
nhẹ..".. nghe kỳ cục quá, nhất là khi nhìn thấy hai vợ chổng kia cười tủm tỉm , tức quá tui hét : “ nhấp gì mà nhấp...nói bậy
bạ “...hình như cũng thấy hơi quê quê..nên lão huyện sửa lại khi thấy tui đi hơi nhanh lão la lên : “ bóp...bóp lại....em bóp đi.. bóp từ từ.. ”,, nghĩ đi, có tức không , lúc thi “ nhấp đi, nhấp nhẹ nghen em,".. khi thì “ bóp..,
bóp đi,.. bóp mạnh lên em “, cái này có tới thánh cũng tức lộn ruột chứ đừng nói là tui, và nhất là khi nghe tiếng cười khúc khích của hai ngưởi đi cùng, tui tức quá quay lại la lên : “ nói thắng đi, đừng nhấp , đừng bóp gì hết ...” nói xong vừa quay lại thì nhằm lúc
có chiếc xe đạp từ dưới đi lên, hoảng hồn tui bóp thắng thật mạnh, tay lái lạng quạng và kết quả lăn đùng xuống cái hố bên kia đường báo hại làm hai vợ
chồng kia đi sát bên, cùng ông huyện của tui cũng té nhào dồn cục lên nhau....
May mà chung quanh không có đá hay đất cứng nên không bị trầy sướt gì nhiều, vì cũng đi chưa xa, nên tui quyết định
cuốc bộ ngược về chổ đậu xe, vào mở máy lạnh ngồi chờ bọn
con lên rước về...Nói ra để rút kinh nghiệm , bạn nào có đi Colorado chơi thì đừng chạy xe đạp xuống núi như ...tui...hi...hi....
Thị trấn Vail được thành lập năm 1966, là đỉnh núi trượt tuyết cao nhất Colorado, từ khách sạn nơi tui ở, đi đường đèo ngoằn ngoèo lên thêm 0,4 mile nữa, vì Vail cao khoảng 2,484 mét so với mực nước biển tức gần hai cây số rưỡi độ cao , (sở dỉ tui biết rành như vầy là trong bản chỉ dẩn của khách sạn treo chình ình ngay trước thang máy, mổi ngày đi ra đi vào đều nhìn, không thuộc thì mới là lạ đó )...Nơi đây có ưu điểm là xe bus đi vô tư, không phải trả tiền, cứ 10 phút là có một chuyến, nhưng đi dạo trong thị trấn này mỏi chân thấy bà, vì giống như Đà Lạt của quê hương ta, đường toàn là dốc , tuy không cao, chỉ lài lài thôi, nhưng cũng đủ cho lão huyện của tui kêu trời chín tiếng với cái bụng phệ của lão...hi...hi......Vì là khu du lịch, nên chung quanh toàn là nhà hàng, và khách sạn, hoà nhạc và ăn uống ngoài trời làm gợi nhớ đến khung cảnh của khách sạn Vientiane casino của Las Vegas, cũng hòa nhạc và ăn uống bên giòng sông Danube, cùng bầu trời giả bên trên ...Cái chung của hai nơi là không có ...đồng hồ, vì đến nơi đây, khung cảnh đẹp với những dãy đồi thông từ xa xa trên cao, chạy đến gần bên tầm mắt, chen lẫn những hàng cây bạch đàn, vi vu trong tiếng gió rì rào của núi, thì dường như thời gian đà ngưng lại....... Thôi không tả nữa, vì không khéo các bạn lại bảo tui làm quảng cáo cho công ty du lịch thỉ khổ ...
Là ngày cuối cho chuyến du lịch Colorado, ông huyện của tui cứ nằng nặc đòi phải dẫn lên trên đỉnh đèo của núi Rocky, không biết ở đó có gì mà lão nhà tui nhất quyết phải đòi đi như vậy, nên cũng không khỏi tò mò, đồng ý đi theo. Từ thị trấn Vail, xe chạy ngoằn ngoèo cả tiếng đồng hồ mới lên đến nơi, vì lên cao không khí loãng nên tai tui ù ù như có ong vò vẻ bên trong, lão huyện phải bóp....mũi, cho tui khịt hơi ra lổ tai, nghe bụp một cái, mới hết ù tai, lên đến đỉnh đèo gió lồng lộng, nhìn xuống những thung lũng hun hút với rừng thông bạt ngàn, núi non chập chùng, tự nhiên thấy mình thực sự bé nhỏ trước thiên nhiên bao la.Thấy cảnh đẹp hùng vĩ quá, nên không bỏ qua chớp lẹ vài tấm làm kỹ niệm, đứng bên tấm bảng đề chử đèo Loveland ( Loveland Pass), và bên dưới có hàng chử Phân chia lục địa ( Continental Divide ), không hiểu là gi, đang ngơ ngơ, ngáo ngáo định hỏi thì lão huyện của tui nhe hai hàng răng khỉ ra cười và giải thích …
Đường phân chia lục địa này chạy dài từ bắc đến nam trên khắp Bắc Mỹ, Đây là đường ranh giới của các sườn núi tự nhiên, ngăn cách hệ thống thủy văn của lục địa, mổi hệ thống sông sẽ chảy vào một đại dương, lưu vực, vịnh hay biển riêng biệt, Những giọt nước mưa chảy về phía tây của đường phân chia lục địa cuối cùng sẽ chảy vào biển Thái bình Dương, Còn những hạt nước mưa chảy về phía đông của sườn núi, một ngày nào đó thành suối ra sông, sẽ chảy đến biển Đại tây Dương. Dãy phân chia lục địa trải dài từ Cape Prince of Wales ở Alaska, chạy dọc trên đỉnh Rocky of Colorado, đến Trung Mỹ và cuối cùng kết thúc ở Andes của Nam Mỹ, đường phân chia lục địa châu Mỹ là đường phân chia lục địa dài nhất thế giới. Nên do đó, -( lão nuốt nước bọt đánh ực một tiếng rồi nói tiếp ) – ai đã đi nhiếu nơi trên thế giới mà chưa đến đường phân chia lục địa, thì là cả một thiếu sót, còn ai đã tới Colorado mà không đến ngay bảng phân chia lục địa này để chụp hình, ..thì tiếc lắm thay...Nghe vậy tui nghĩ : hôm nay đi được đến đây đúng là không phí công sức tí nào...( vì cứ nghĩ bây giờ nếu có mưa thì hạt nước nào rơi trước mặt mình thì sẻ theo sông suối chảy ra biển Đại tây Dương, còn hạt mưa nào rơi sau lưng mình thì sẽ chảy ra Thái bình Dương, hi...hi...đúng là hay, tới bây giờ mới biết
Còn Loveland Pass ( đèo Loveland ), là ngọn đèo nằm phía bắc trung tâm Colorado, tại độ cao 11990 feet ( 3655m ), tức là cao đến hơn ba cây số trên mực nước biển, trong dãy núi Rocky của miền tây nước Mỹ...... Tuy bên dưới núi là có đưởng hầm Eisenhower với hai hầm riêng biệt cho hai chiều xe qua lại, nhưng vì các xe chứa hóa chầt, và những xe cao hơn 4 mét không được đi qua hầm nên đèo vẫn được xử dụng cho những loại xe này, đây là đường đèo nguy hiểm nhất vào mùa đông, vì có nhiều tai nạn tuyết lỡ, và bão tuyết, nhưng đây lại là khu vực trượt tuyết nổi tiếng của Colorado, mặc dầu vào ngày 20 tháng 4 năm 2013, một trân tuyết lớ tại đèo Loveland này đã giết chết 5 người trượt tuyết, nhưng cũng không ngăn được đa số người đến đây với môn thể thao dành cho những người thích cảm giác mạnh này....
Colorado thiên đường của môn thể thao trượt tuyết, nếu có một lần đến đây thì đừng quên lên đèo Loveland và hảy chụp một tấm hình hiếm có tại đường phân chia lục địa -Continental divide.
No Comment
Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào, hãy để lại ý kiến, nhận xét của bạn đều rất quan trọng. Liên rất vui nếu bạn viết có dấu ...