Chuyện bên lề của một đại hội (04) Kim Liên thị Nguyễn Thứ Hai, 13 tháng 12, 2021 No Comment

 Hồi bốn  : Chuyện bên lề thứ hai .


" Đêm đầu gặp mặt tình cờ,
Nhớ lại buổi tối cầu cơ kinh hoàng.

-"Chuẩn bị xong chưa em " vừa mang giày vào, ông xã của Kim Liên vừa hỏi với giọng sôi nổi cố hữu - " Chưa tới giờ mà anh, chương trình đến tám  giờ mới bắt đầu mà ", chồm ngưới đến gần chiếc gương  kẻ lại môi son, Kim Liên trả lời mà trong đầu thầm nghĩ " Cha nội này chuyện gì cũng hối thúc, nôn nóng như chạy giặc không bằng ", nghĩ vậy nhưng cô cũng nhanh chóng dọn dẹp sơ qua những vật dụng trang điểm lỉnh khỉnh trên bàn
-" Nhưng mình nên xuống sớm để anh xem có giúp gì được thì phụ với các anh ấy một tay ", người đàn ông nói với giọng năn nỉ . 
Chợt điện thoại rung lên, Kim Liên nhìn màn hình điện thoại , nhận ra đó là chị Tuyết Huỳnh gọi đến : " Sao rồi, chuần bị xong chưa cưng, chị đang xuống nè " trong điện thoại tiếng chị vang lên nồng nhiệt .
- " Dạ em xuống liền ngay đây, hẹn chị trước đại sảnh  ", vừa trả lời điện thoại cô vừa đưa lưng ra dấu cho ông xã kéo dùm dây kéo phía sau lên,
-" OK, mình gặp tại đó nhen " trong điện thoại đối phương  trả lời kèm theo tiếng cười vui vẻ
- "Sao em không bận áo dài", vừa kéo khóa áo lên, ông xã của Kim Liên  vừa hỏi với vẻ thắc mắc ..
-" Hình như đại hội chính mới bận áo dài, tối nay chỉ là tiền đại hội chắc ai bận gì cũng được ", cô  trả lời với một chút không chắc chắn.

Không nói gì, người đàn ông  chỉ khẻ nhún vai ra vẻ ...sao cũng được. Tối nay Kim Liên bận chiếc váy đen, ngắn tay, vì nghe nói thời tiết ở Las Vegas về đêm dạo này cũng không lạnh.
  Lúc đi ra, chợt nhớ đến túi giấy của Hoa Lan, Kim Liên quay lại bàn, nhanh nhẹn lấy mang theo. Ra đến  bên ngoài nhìn quanh, hành lang vắng lặng, dài hun hút, vừa quay người định đi theo ông xã của mình, trong một sát na, mắt cô  chợt thoáng thấy ba bóng người di động ở góc ngoặc nơi cuối hành lang, dường như đó là ba người bận đồ thổ dân trong thang máy ban chiều,  nhưng cô cũng chỉ kịp nhìn thấy bóng sau lưng của họ...
Vừa đi được vài bước, chợt một luồng âm phong từ sau lưng thổi đến làm Kim Liên  rùng mình thấy lạnh cả hai vai, vội kéo tay ông xã cô  nói : " Hơi bị lạnh à nhen, em muốn về lấy cái áo, khoác ra bên ngoài cho ấm ", vừa nói cô  vừa nắm tay dẫn ngược gả đàn ông tội nghiệp quay lại phòng.

 - " Anh thấy đâu có lạnh gì đâu, em có khùng không trời này mà chơi thêm cái áo khoác, giống bà điên lắm " cùng lúc người đàn ông nhìn cô vợ mình với cặp mắt khó hiểu, nhưng anh ta cũng theo về phòng với vẻ mặt không tình nguyện .
- " Anh bận áo vest dày cộm như vầy thì lạnh làm sao được ", Kim Liên  kéo áo chồng và nói với giọng châm chích
Mở tủ, không thấy cái áo khoác mỏng nào, cô vơ vội cái áo lạnh màu đỏ khoác vào người rồi nhanh chóng quay ra trong tiếng cằn nhằn của ông xã. 
Nơi đây có bốn thang máy, được thiết kế đối diện nhau từng đôi một, ông xã của Kim Liên  bấm nút chờ, xung quanh không có ai, một lát sau tiếng chuông báo hiệu thang máy đã lên, mà lại hai cái cùng một lúc, hai vợ chồng  bước vào bên trong, người đàn ông bấm nút xuống
lầu, cửa thang máy từ từ khép lại, cùng lúc này qua khe cửa đang khép, nhìn sang thang máy đối diện Kim Liên  chợt thấy bóng dáng ba du khách bận đồ thổ dân lúc nảy cũng vừa bước vào cửa thang máy đối diện, cô hơi lấy làm lạ, vì lúc nãy đâu thấy có ai nhưng rồi lại tự trấn an : " Chắc có lẽ  họ vừa đến, may mắn gặp lúc thang máy đi lên ",  thầm nghĩ trong đầu như vậy, nhưng.... khoan đã, hình như cô  nhớ lúc nãy ba người này đi ngược về khúc quanh của hành lang mà, sao bây giờ lại vào kịp thang máy, nhưng không kịp nghĩ thêm vì
cửa thang máy đã đóng lại.                                                                 


Một lát sau, thang máy xuống đến nơi, cánh cửa từ từ mở, hai vợ chồng Kim Liên bước ra ngoài, cùng lúc thang máy trước mặt cũng vừa xuống, có hai cặp nam nữ thanh niên bước ra dáng điệu vui vẻ đầy nhựa sống. Không thấy ba du khách bận áo thổ dân nọ.

- " Có lẻ họ đã đi đến phòng nào đó của tầng lầu khác" Kim Liên  nghĩ thầm và bước ra khỏi thang máy.. 

Nhưng cô lại  tần ngần dừng bước, trong đầu chợt nảy ra dấu hỏi to tướng ..,....” khoan đã, tại sao Hoa Lan trước khi vào thang máy thì lại nhìn quanh quất vì cảm giác quá lạnh đến nổi cứ ngở là có  máy điều hòa  thiết kế gần đâu đó, và khi bước vào thang máy thì thấy ba người bận đồ thổ dân đã đứng trong góc, rồi khi họ đi ra khỏi thì chị em Hoa Lan cảm thấy cái lạnh không còn nữa, và khi  nảy lúc bước ra khỏi phòng, thời điểm  thấy ba người nọ nơi góc hành lang, lúc  quay  đi, thì  sau lưng lại cảm giác  dường như có một luồng âm hàn thổi đến, và cuối cùng chính mắt mình thấy cả ba đã  bước vào thang máy mà bây giờ lại không thấy bước ra, liệu đây là một sự trùng hợp hay do mình đa nghi quá độ hay không ?”, Kim Liên tần ngần đứng tại chổ với những miên man suy nghĩ trong đầu. 

Thấy vợ mình  lưỡng lự đứng như bị đóng đinh chưa chịu đi, ông xã của nàng lên tiếng thúc dục : “ Định chờ anh cõng đi hay sao, coi chừng trể giờ đó cô nương ...” giọng nói đầy vẻ triều mến.

 Vứt những suy nghĩ tào lao ra sau đầu, chẳng nói chẳng rằng , Kim Liên  nhanh chân bước theo ông xã......



Trong building, các thang máy thiết kế đối diện nhau 



Khách sạn đông đúc, người chen chúc, bởi tháng này là thời gian thích hợp nhất trong năm không nóng cũng không lạnh, nên khách du lịch bốn phương đổ về đây đông như đi trẩy hội...

Đến gần khu vực hồ tắm, Kim Liên đã thấy chị Tuyết Huỳnh cùng vài người bạn đang đứng tán gẩu nơi ấy, lại gần chào hỏi xong cả nhóm cùng nhau đi đến đại sảnh The Grand, trên đường đi họ gặp vô số đồng hương quen có, lạ có, và tất cả đều vui vẻ chào hỏi, giới thiệu nhau nhiệt tình như những người thân lâu ngày gặp lại với những xúc cảm dạt dào...

Nhìn đồng hồ trên điện thoại, bây giờ chỉ mới sáu giờ hơn, mà mọi người đã tề tựu rất đông bên ngoài đại sảnh, ông xã của Kim Liên đi vào bên trong để phụ giúp các anh bên ban tổ chức, hai cô nàng Hoa Lan và Châu bắp đang bên quầy tiếp tân cùng phụ với các anh chị tại bàn phục vụ, đặt ngay bên trong cửa ra vào, hai chị em họ Ngô này rất nồng nhiệt, tận tình hướng dẫn, phát áo của đại hội cùng vé ăn và căn dặn những điều cần thiết, nét rạng rỡ ngập tràn trên gương mật mọi người. Kim Liên tiến đến bên cô nàng Hoa Lan vui vẻ trao trả cái túi hàng mà lúc chiều Mỹ Châu đã quên nhận lại, Hoa Lan vui vẻ nói lời cảm ơn, rồi thò tay vào túi hàng lấy ra gói nhỏ bằng giấy, có lẻ bên trong là một vài món lưu niệm nhỏ  để bàn thì phải, rồi tuỳ tiện bỏ vào túi xách hiệu Gucci của nàng đang để trên bàn, không hiểu có nhầm hay không, nhưng Kim Liên thoáng thấy dường như Hoa Lan chợt khẻ rùng mình khi món đồ lưu niệm kia được bỏ vào túi xách, lúc rời đi, cô lại có một cảm giác là lạ, dường như vừa cởi bỏ điều gì khỏi quấn chân, nhưng không có thời gian suy nghĩ nhiều, vì cô phải đi loanh quanh gặp các chị bạn chung khóa học của những ngày xưa thân ái, ai cũng bận áo dài nghiêm túc, mổi người một vẻ tạo nên khung cảnh rực rỡ, đầy màu sắc, vừa thân thiện vừa mỹ quan, Kim Liên nhìn lại mình thấy hơi bị hối hận vì không chịu nghe lời ông xã của cô khi nảy, khuyên nên mặc áo dài mà cô lại không chịu nghe, để bây giờ  nhìn xuống cái váy đen thui lại còn khoác bên ngoài chiếc áo ấm màu đỏ thật ấn tượng quá đi, cô nàng có cảm giác của người cỏi trên đi lạc, rỏ khổ, chưa biết phải cởi áo ấm để đâu cho tiện, đang suy nghĩ thì đã bị nàng Tuyết Huỳnh kéo đến chụp ảnh cùng các anh chị tham dự đại hội, Kim Liên tự nhủ : " đành chịu thôi chớ biết làm sao bây giờ ", nên ra vẻ tỉnh như ruồi hòa nhập vào chụp hình chung với mọi người xem như không có gì xảy ra .

- “ Liên đứng bên chị nè “, Tuyết Huỳnh vừa nói vừa kéo Kim Liên đứng sát bên cạnh.

 Hôm nay chị bận áo dài màu tím, có thêu chùm hoa mai trắng trên vạt áo, vừa khít người, dáng rất đẹp và sang trọng, nhìn lại mình thấy hơi bị lạc đề, " nhưng bề nào cũng lỡ rồi, thôi thì chơi tới luôn ", nghĩ rồi Kim Liên chen vào giữa, làm điệu chân trước chân sau, nhe răng ra cười tươi như hoa.. ..

Tuy chưa đến giờ, nhưng không khí đại hội dường như đã bắt đầu, thật đúng là không khí ngày giáp tết vui hơn ngày mồng một, mọi người rộn ràng qua lại, một vài  tiếng kêu mừng rở khi nhận diện ra nhau, những cái ôm nồng thắm, long lanh trong ánh mắt loang loáng  lệ, tình bạn, tình đồng môn chan hoà luyến nhớ....

Kim Liên  yên lặng đứng bất động để tận hưởng quang cảnh của hoài niệm riêng mình trong ích kỷ...Thầy đó, nay đã già, bạn kia tóc bạc như thầy, nhưng vẫn là ánh mắt  thầy trong trò của bao nhiêu năm về trước, kính trọng, thân thương  là những gì  hiện rỏ trên  nét mặt...




Kim Liên lạc loài với những tà áo dài vây quanh



Như tên gọi, đại sảnh the Grand đúng là rất huy hoàng rộng rãi, phía trước cửa vào, nhà thiết kế đã  dành một khoảng không gian  rộng cho khách tập trung bên ngoài khi chờ vào cửa, nhờ vậy mà có khoảng trống cho những người bạn ngày xưa củ gặp nhau chào hỏi, rồi tạo thành từng nhóm nhỏ tay bắt mặt mừng, đúng là vui như ngày hội ..

Những ngọn đèn trần thiết kế mỹ thuật, với từng chùm bóng  Halogen được đặt lỏm vào bên trong trần nhà, chiếu ra ánh sáng ấm và dịu dàng, dung hòa cùng với màu sắc của những bức tranh trên tường, đem lại cảm giác ấm áp, gần gủi, thảm nền không thiết kế cùng màu, mà lại là những hình kỷ hà học đa dạng, khiến thị giác đánh lừa bản năng, dẩn đến một thôi thúc không rỏ nguyên nhân,  chẳng  hiểu sao trong khung cảnh này, một cảm giác củ kỷ xen lẫn thích  thú bổng dưng chạy trong tiềm thức, tâm trạng của những ngày thơ nhỏ, chờ sáng mồng một để nhận bao lì xì mừng năm mới, rộn ràng chờ đợi như chợt tái hiện trong lòng, Kim Liên tận hưởng cảm giác hạnh phúc ấy  trong vị kỷ của riêng mình …

Bước vào bên trong, người ta choáng ngộp với sự tráng lệ của thiết kế, những tập hợp đèn LED  sáng rực rở, làm đại sảnh như  rộng hơn ra, trần nhà là những khung gổ vuông, lồng vào nhau theo thiết kế kim tự  tháp, gợi lại cảm giác lúc đi vào bên trong các lăng mộ Ai Cập, thảm nền êm sạch, trang trí bằng hình những ô vuông bên trong với những mặt trời và tia nắng hồng, làm không gian trở nên đậm đặc, thoạt nhìn như những tấm thảm thần của xứ Ba Tư.

Tô điểm cho không gian tráng lệ là những chiếc áo dài đủ màu sắc, với những vóc dáng diểm kiều cùng những nét hạnh phúc hiện trên gương mặt , làm người ta nghĩ ngay đến những buổi dạ hội thời trang thường thấy trên màn ảnh nhỏ.....





Đại sảnh The Grand nhìn từ bên ngoài 



Đại sảnh The Grand nhìn vào bên trong 



Đang đắm mình trong cảm xúc hồi quy,  chợt tầm nhìn của Kim Liên bị che khuất bởi một tờ báo, và sau khi được lấy xuống thì trước mặt cô, hiện ra khuôn mặt vui tươi của Đổ Hồng Yến, một người bạn mà Kim Liên đã gặp lại trong kỳ đại hội bảy tại Atlanta, đi bên cạnh là một người trông thật quen nhưng trong một thời khắc cô chưa kịp nhớ ....

Hồng Yến là bạn thời  tiểu học, Kim Liên còn nhớ khi học trường nữ tại góc đường Phan đình Phùng và Lê Lợi cả hai ngồi chung bàn, đến khi lên học tại trường nử dân  chính thì  ngồi riêng, và sau đó  trường được dời lên đường Phạm Phú Quốc gần rạp xi nê Diên Hồng thì hai đứa ít ngồi với nhau, đến khi  xuống học trường nữ mới, gần trường Nguyễn Huệ củ,  thì  học khác lớp rồi về sau lên trung học Hồng Yến vào trường tư thục Bồ Đề, còn Kim Liên sang  trường Bán Công, nên ít gặp, và trong đại hội bảy tại Atlanta lại hội ngộ cùng nhau, lúc đó cả hai đứa thật vui không gì tả nổi, lòng thầm cám ơn ban tổ chức đại hội..., 

Hồng Yến tùy tiện kéo Kim Liên ngồi xuống cái bàn trống trước mặt, rồi hỏi : “ Bà khoẻ không, tụi tui cố ý tìm bà hồi sớm giờ, còn nhớ ai đây không ? “,  cô nàng hỏi liền tù tì một hơi, làm Kim Liên  không biết phải trả lời câu nào trước câu nào sau, nên cô chọn cách quay qua chào chị bạn bên cạnh : “ Hình như....”,  chưa nói hết câu thì đối phương đã nắm tay Kim Liên và nói : “ Mình gặp nhau trong đại hội bảy, là em họ của Hồng Yến...”, Kim Liên liền nhớ ra nên vội cướp lời : “ ồh, phải Tiểu My không? “, cô nói với sự nồng nhiệt chân tình .

Không  cho Kim Liên  có thời gian để thở, Hồng Yến tiếp lời : “ Tiểu My cố tình tìm bà để nói lời cám ơn  đó “, cô nàng hạ giọng với vẻ bí mật, Kim Liên như người  bị mộng du, ngơ ngác hỏi : “ cám...ơn chuyện gì ...?”, rồi mơ hồ nhìn sang cô nàng Tiểu My ngồi đối diện với vẻ thắc mắc...

“ Dạ con em đã đổ vào đại học y khoa, nay cháu đã học sang năm thứ hai “ , Tiểu My nói với giọng cảm động, Kim Liên càng có vẻ u mê không hiểu chuyện gì., " con nàng học bác sỹ thì liên quan gì đến mình ? ", cô thầm nghĩ trong mơ hồ ...Bấy giờ Hồng Yến mới lên tiếng : “ Bà không nhớ trong  kỳ đại hội bảy, bà đã bày nó về chỉnh sửa phòng học cho con của nó, quên rồi sao ? nhờ vậy mà năm sau thằng nhỏ  đậu vào trường y đó “, Hồng Yến nói với vẻ phô trương....

“ Trời đất...”, Kim Liên than thầm, trong đầu đầy vạch đen, nên đành phải nói : “ Con lạy bà, hên xui thôi, chuyện này ai cũng nói được mà “, cô nói với vẻ hết sức thật tình 

 Một lúc sau Kim Liên từ từ đã nhớ lại, thì ra trong kỳ gặp mặt nhau trong đại hội bảy tổ chức tại Atlanta, trong lúc nói chuyện, tình cờ khi nhắc đến con cái, thì Tiểu My than thở là cô nàng có người con trai học rất giỏi mà thi không đậu vào y khoa, lo lắng năm sau không biết có được như ý không, lúc đó  tò mò Kim Liên mới hỏi thăm, thì ra nhà của Tiểu My là tọa phía đông, cửa chính quay về hướng tây, mà bàn học của người con lại quay về hướng Nam, thì làm sao thành công được, vì cô nghĩ chuyện này quá phổ thông bởi hầu như ai cũng biết  tác động của cung Văn Xương trong việc học hành của con trẻ, nên thuận miệng bảo Tiểu My về chuyển bàn học của con nàng  qua hướng Tây Bắc, vì nhà toạ Đông hướng Tây thì cung Văn Xương nằm tại Tây Bắc, chuyện này quá bình thường một trăm người thì có đến chín mươi chín người biết, nên cô không để tâm nhớ làm gì, không ngờ lại là vô tình giúp Tiểu My, mà thật ra cũng nhờ  phước nhà, vì nếu con của nàng không thi rớt lần đầu và về ở chung trong nhà thì làm sao thay đổi được bàn học, còn nữa con cái ở Mỹ này mà chịu nghe lời làm theo những điều dưới mắt chúng là chuyện tào lao thì rất hiếm, nên Kim Liên nói ra những ý nghĩ đó để giải thích, nhưng gì thì gì cuối cùng cô cũng đành phải bất đắc dĩ  nhận chai dầu thơm hiệu Chanel của Tiểu My trao tặng, thôi thì cung kính không bằng vâng lệnh, Kim Liên ấp úng nói lời cám ơn với bụng đầy bất đắc dĩ ..

Chưa kịp hết áy náy, thì Hồng Yến lại nói : “ Còn về chuyện tui thì bà nói sao ? “, Kim Liên chưng hửng hỏi : “ Chuyện gì nữa vậy mẹ ? không phải là bà cũng muốn đi thi đó chớ hả ? “, Hồng Yến cười ha hả rồi nói : “ Thi cử gì má, bà còn nhớ lúc đó khi xem hình chụp trong nhà tui, bà đã nói gì ?” cô nàng  hỏi với giọng đố vui để học, đầu Kim Liên  oong lên một tiếng, nhớ ra rồi, lúc đó khi ngồi ăn chung bàn, Hồng Yến có cho cô xem hình chụp trong nhà bếp, Kim Liên  còn nhớ phòng ăn rất đẹp,  nhưng tình cờ khi liếc qua  trên bàn ăn  lại thấy có chưng một chậu cây  nhỏ làm cảnh, cây này bên Mỹ gọi là Money Tree, còn trong phong thủy gọi là cây Kim Ngân.

Lúc đó  tiện mồm Kim Liên mới nói : “ Cây là dạng mộc, trong nhà ăn toàn là dao, muỗng, nĩa, tất cả đều  thuộc kim, mà Kim khắc Mộc, vì đinh đóng vào cây, nên nhất định từ ngày chưng cây cảnh này  trong nhà bị hao tài “,... Kim Liên còn nhớ lúc ấy với đôi mắt mở to, Hồng Yến  nhìn cô với vẻ ngạc nhiên, không biết do bị nói đúng, hay bởi giọng nói có vẻ thần côn đầy vẻ chuyên nghiệp kia, mồm cô nàng há hốc phát âm chử ôh rỏ to...

Còn riêng Kim Liên lại nghĩ rằng đây là chuyện rất đơn giản, ai cũng biết nhưng vì Hồng Yến không để ý mà thôi, nên tiện mồm  nói thêm với cô bạn mình : “ Đây là cây Money Tree tức là cây tiền, thì đem đến đặt tại chổ ra tiền,  tức là cung Tài Lộc mới hiệu quả..”, nói xong cô tiếp tục ăn ...

Nhưng thật bất ngờ, lúc đó Hồng Yến lại hỏi : “ Cung Tài Lộc nằm ở đâu ?”, khi ấy  thật tình Kim Liên cảm thấy  cạn lời, bởi vì " ai mà lại không biết cung Tài Lộc của nhà mình ở chớ " Kim Liên thầm nghĩ . Nên thừa dịp Hồng Yến đang ngơ ngác, cô liền véo cái má bầu bỉnh của cô bạn của mình rồi nói : “ Khi bước vô nhà, nhìn về góc bên phải thì cung Tài Lộc nằm tại đó, biết chưa bà  ?” nói xong cô nàng  véo thêm cái nữa làm  cô bạn Hồng Yến kia phải la toáng lên... Bởi vì cho rằng đó là những điều phổ thông ai cũng biết, nên Kim Liên không để bụng, mà  nay Hồng Yến nhắc nên cô nàng  lại muốn véo mặt cô bạn của mình một lần nữa ....biết ý Hồng Yến tránh ra rồi nói : “ Bà biết không,  tui phát tài thiệt đó..”, cô nàng nói rất nhiệt tình,

 Kim Liên chưa kịp hỏi lại thì dường như Hồng Yến vừa nhận ra người quen nào đó, nên vội cáo từ, trước khi đi còn nói thòng một câu làm Kim Liên không khỏi hoang mang...: “ Chút nữa bà phải nói giúp một người bạn củ của mình, tui đi kêu nó tới đây ”.....

Trong đầu Kim Liên nổ lộp bộp, biết rằng còn lâu cô nàng mới được yên thân với con nhỏ bạn nối khố này của mình ....




Cây Money Tree, tức là cây Kim Ngân trong phong thủy




Bổng dưng có người ôm chầm từ sau lưng, làm cắt ngang dòng suy tư, nhìn lại Kim Liên  bổng dưng như đứng hình, vì người đang đối diện trước mặt như một  ảo ảnh chợt về từ quá khứ, thân thương, xúc động, bất ngờ, đó là những gì đang diển ra trong lòng, cô  ghì chặt người ấy vào lòng, như vừa nhận lại được một bảo bối quý giá mà tưởng đã bị đánh mất từ rất lâu, một người bạn chung lớp, mà lại còn ngồi chung dãy  bàn suốt những hai năm cuối của thời trung học .
- " Mày nhớ tao không Liên ? " vừa nheo mắt đối phương  vừa hỏi .
- " Sao không nhớ, Hoa Bé phải không ? ", Kim Liên duổi tay ra, trì lên hai vai cô bạn của mình  và nhìn ngắm từ đầu đến chân.
Nghẹn ngào, trong một sát na, không thể kìm được cảm xúc, chỉ nhìn mà không nói được, trong đầu mãi văng  vẳng tiếng gọi mày , xưng tao rất thân thương  đã rất lâu rồi không được nghe lại,  chẳng thể nào phân biệt những diễn biến gì đang được  đang xãy ra trong tâm hồn, vì trong lòng đang trào dâng một cảm xúc dạt dào như cơn sóng vổ bờ,  nhẹ nhàng và khắc khoải.
Cô bạn không khác xưa là mấy, cũng với nụ cười thả ga, không suy tư của ngày nào, dù dấu vết tháng năm in hằn trên gương mặt, nhưng cũng không khó để nhận ra, và đối phương  cũng nghiêng đầu ngắm nghía lại Kim Liên  giống như đang  nhìn con khỉ trong sở thú không bằng, vừa lúc có một người đàn ông đi lại, thoáng nhìn ngờ ngợ, mà trong bất ngờ Kim liên không thể nhớ rỏ, ngay lúc đó, Hoa mới cười và nói : " Không nhận ra phải không ? ", sau câu nói gợi ý đó Kim Liên đã tìm thấy những nét quen thuộc còn sót lại trên gương mặt đầy nét phong trần của người đối diện , 
- " Anh Bé phải không ? anh bây giờ khác xưa quá, nên em khó nhận ra đấy ", Kim Liên nói với vẻ hơi hối lổi,
 - " Vì ảnh bị bệnh mấy năm nay nên bề ngoài thay đổi vậy đó Liên ? " Hoa vui vẻ giải thích, 
-" Vậy anh bây giờ khỏe chưa ? ", Kim Liên nhìn anh và hỏi với sự quan tâm chân thành, 
-" Bây giờ tương đối khỏe  rồi, nên mới đi dự đại hội nè, không thấy sao, còn Liên và anh Khanh khỏe không ?",  anh hỏi và nhìn quanh, có ý tìm ông xã của Kim Liên . 
-" Dạ tụi em cũng khỏe, ảnh đang đứng bên kia kìa ", Kim Liên  cũng vui vẻ trả lời, và đưa tay chỉ về hướng khán đài, nơi có các anh trong ban tổ chức đang lúi húi trang hoàng ..
 Sau khi nhìn quanh một vòng, cuối cùng anh cũng nhìn thấy người mình cần tìm, nên quay lại nói : " Hai em nói chuyện nhau nhé, anh lại gặp ông xã của Liên tí xíu ", nói xong anh ta nhanh nhẹn rời đi.
Còn lại hai đứa, cả hai tùy tiện ngồi ngay xuống bàn bên cạnh, thôi thì đủ chuyện ngày xưa được gắp rút ôn lại....
Thì ra Hoa qua Mỹ rất sớm, đi đợt đăng ký đầu tiên tại Tuy Hòa, nên người đi sau như Kim Liên phải có nhiệm vụ kể lại tình hình bạn bè trong lớp của những người còn ở lại cho cô bạn của mình nghe, rất tỉ mỉ và chân thực, duy chỉ có một chuyện Kim Liên cố tình nói lướt qua, chỉ hàm hồ nói ngắn gọn, để không gây sự chú ý nơi Hoa, đó là chuyện về ba con bạn thân trong nhóm chơi riêng của mình ngày trước... 
Như đã nhắc qua trong hồi một, nhóm của Kim Liên trong lớp ngày ấy  gồm bốn đứa : Kim Liên B , Diệp  Thủy Tiên, Đổ  Kim Anh, và  Thái Thùy Linh, tuy không chung lối đi về, thậm chí còn nghịch đường đi nữa là khác, nhưng bốn đứa trở nên tâm đầu ý hợp vì ngồi chung bàn ngay ở  những năm đầu tiên của trung học, từ lớp tám đến lớp mười hai. Hoa tuy không cùng trong  nhóm, nhưng ngồi cùng dãy bàn trong lớp nên cũng rất thân nhau, những ngày của năm cuối trung học, Hoa và anh Bé quen nhau, nên nhóm của Kim Liên tự động biết điều, không quấy rầy họ, do đó những gì xãy ra sau này cho cả nhóm , Hoa không biết, và Kim Liên cũng không muốn chủ động kể lại...
Người vào ngày một đông, Hoa được các bạn củ nhận ra, nên rủ nhau cùng chụp chung một tấm hình, Kim Liên cũng tham gia bằng cách ngại ngùng đứng ngoài cùng vì như một chim cánh cụt đứng chung với đàn thiên nga...bởi mọi người ai cũng bận áo dài tha thướt , chỉ riêng mình cô nàng là diện váy ngắn như một nốt nhạc chỏi trong một bản nhạc tình ...
Sau đó Hoa tạm về bàn, hẹn ngày mai cùng nhau đi ăn sáng uống cà phê, để được chuyện trò tâm sự nhiều hơn.
Còn lại một mình, Kim Liên ngồi lặng yên tư lự, chìm trong hoài niệm ....... 
Có nhiều việc ta muốn quên, tự dối lòng rằng sẽ không bao giờ nhớ lại, nhưng thật ra nó vẫn tồn đọng trong sâu thằm của tiềm thức, chỉ chờ một khuấy động là sẽ nổi lên trên bề mặt của quá khứ, như chuyện xảy ra của nhóm bốn người ngày ấy, gần như là một chấn động kinh hoàng cho cuộc đời, phải trả giá bằng cả sinh mạng của chính mình hay của người thân, một ấn tượng không thể quên trong suốt quảng đời còn lại. Và những điều kinh khủng đó đã đeo đuổi bám riết những người trong cuộc cho đến khi không còn gì để bám mới chịu rời xa,  như chuyện của bốn đứa trong nhóm Kim Liên ngày ấy, đã cố không nhớ, nhưng nay vô tình gặp bạn củ gợi lại, nên từ trong sâu thẳm, quá khứ lại hiện về, mang theo sự kinh sợ, và khiếp đảm của những tháng ngày hoang mang  ấy......
Chuyện kể ra thật khó mà tin được. Tất cả bắt đầu từ một buổi " cầu cơ " quái ác ....




Kim Liên  như một chim cánh cụt đứng giữa đàn Thiên Nga 




Đã là học sinh thì chắc không ai xa lạ gì với trò chơi cầu cơ, bởi nó đơn giản, dể thực hiện, vì chỉ với một bàn cơ cùng  một vật dụng làm con cơ, và vài người bạn, là ta đã có thể tham dự một trò chơi thường là vô thưởng vô phạt, tìm cảm giác hồi hộp, đôi lúc là một sự toa rập cùng nhau, đánh lừa người bạn của mình để tìm tiếng cười dòn dã trước sự hoảng hốt của người bị gạt..
Bàn cơ có thể làm bằng gổ, thậm chí là một tấm giấy hơi dày , được viết lên trên đó hai mươi bốn chử cái, bên trên hai góc trái phải  của bàn cơ, được viết chử Có và chử Không, để biết sự xác nhận, hay  phủ định của người khuất mặt đang nhập vào cơ, bên dưới  các mẫu tự, có bốn  ký hiệu sắc, huyền, hỏi, ngã của mẫu tự tiếng Việt, cuối cùng phía bên dưới là chử "Thăng", để nói với người khuất mặt không cầu nữa, yêu cầu họ rời đi, còn con cơ thì đôi lúc chỉ là một đồng xu, hay một cái ly nhỏ úp ngược xuống, nếu bài bản hơn, thì bằng một miếng ván nhỏ đẻo gọt hình trái tim có khoét một lổ trống ngay ở  giữa để nhìn thấy mẫu tự khi cơ hướng dẫn đến. Cuối cùng địa điểm cầu cơ có thể là một phòng trống, hay một khu đất vắng người, nếu gan dạ thì ra nghĩa địa, thời gian tốt nhất để thực hiện nghi lễ cầu cơ là ban đêm, để tránh sự dòm ngó của những người xung quanh, và cũng để cơ dể nhập vào hơn. Cách chơi thì rất đơn giản. Trước tiên đặt đồng xu lên giữa trang giấy sau đó đọc câu như là thần chú sau: ” Cầu ma quỷ thánh thần trên thiên đàng dưới địa ngục xin hãy nhập vào đồng xu này, 3 nén hương thắp sẵn. Xin mời người lên chơi, xin mời người lên xơi, làm cho cơ quay cơ chạy vòng vòng. Xin mời người lên chơi, xin mời người cùng xơi “
Khi gọi hồn nhập rồi thì kế đến nên hỏi nó thuộc tầng lớp nào, nếu là quỷ thì tất cả những người tham gia phải dùng sức đẩy đồng xu về phía chữ " Thăng ",  để đuổi nó, vì không nên chơi với quỷ bởi nó có thể sẽ hại và chơi xấu. Khung giờ tốt để cầu cơ là từ mười hai giờ khuya đến sáng . 
 Đa số các nữ sinh đều thích đi coi bói, vì phần đông là không tự tin, muốn biết thành quả học tập của mình trong các kỳ thi quan trọng, hay tìm một cứu cánh cho một bình yên tâm hồn, khi bị những biến động trong tình cảm. Bất quá chỉ dừng lại ở khả năng đi xem bói mà thôi, chứ  ít cô nào dám tham gia cầu cơ, vì sợ...ma, nhưng cũng có những trường hợp do tò mò, tham dự vì dựa vào số đông người cùng chơi, và nếu trong đó có vài bạn nam tham gia, thì sự an tâm cũng tăng lên gấp bội, nên sẳn sàng tham dự cho thỏa tính tò mò của con gái. Đó là tâm trạng của bốn đứa chúng tôi vào cái ngày oan nghiệt ấy, 
Vì hậu quả của buổi "cầu cơ "đêm ấy quá kinh khủng, nên thật tình trong sâu thẩm tâm hồn của Kim Liên,  cô nàng đã cố quên đi, nhưng nay vì tình cờ gặp bạn củ hỏi lại, nên những gì muốn quên bổng quay về rỏ mồn một... tiện thể xin kể ra đây xem như chuyện bên lề của đại hội, bởi không có sự gặp mặt và hàn huyên thì không có thể nào muốn nhớ lại.. 
Thật đúng là : 

" Đêm đầu gặp mặt tình cờ, 
Nhớ lại một buổi cầu cơ kinh hoàng " 

Vì có một số ít người có thể chưa chơi cầu cơ ( bên Trung Quốc gọi là cầu Bút Tiên ) nên không thể hình dung được, do đó Liên xin đăng minh họa bản cầu cơ cho moi người cùng rỏ, để khi xem đoạn kế tiếp có thể hình dung ra được....
Trong hồi sau, những hiện tượng kinh dị đêm ấy là hi hữu của trăm năm, nên mới xãy ra những điều khủng khiếp trong buổi cầu cơ, và hậu quả gì mang đến cho những người tham dự...Xin các bạn xem những hồi sau sẽ rỏ....



Bàn cơ dùng để chơi cầu cơ 




Kim Liên B Nguyễn 
Wichita, Kansas, USA
Dec/09/2021

Được viết bởi : Kim Liên B Nguyễn

Kim Liên B Nguyễn rất vui khi các bạn đến xem trang blog của mình, chúc các bạn mọi sự như ý nhé.

Theo dõi Liên @ Twitter | Facebook | Google Plus

No Comment

Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào, hãy để lại ý kiến, nhận xét của bạn đều rất quan trọng. Liên rất vui nếu bạn viết có dấu ...