Hồi bốn : Chuyện bên lề thứ hai .
Không nói gì, người đàn ông chỉ khẻ nhún vai ra vẻ ...sao cũng được. Tối nay Kim Liên bận chiếc váy đen, ngắn tay, vì nghe nói thời tiết ở Las Vegas về đêm dạo này cũng không lạnh.
Lúc đi ra, chợt nhớ đến túi giấy của Hoa Lan, Kim Liên quay lại bàn, nhanh nhẹn lấy mang theo. Ra đến bên ngoài nhìn quanh, hành lang vắng lặng, dài hun hút, vừa quay người định đi theo ông xã của mình, trong một sát na, mắt cô chợt thoáng thấy ba bóng người di động ở góc ngoặc nơi cuối hành lang, dường như đó là ba người bận đồ thổ dân trong thang máy ban chiều, nhưng cô cũng chỉ kịp nhìn thấy bóng sau lưng của họ...
Vừa đi được vài bước, chợt một luồng âm phong từ sau lưng thổi đến làm Kim Liên rùng mình thấy lạnh cả hai vai, vội kéo tay ông xã cô nói : " Hơi bị lạnh à nhen, em muốn về lấy cái áo, khoác ra bên ngoài cho ấm ", vừa nói cô vừa nắm tay dẫn ngược gả đàn ông tội nghiệp quay lại phòng.
lầu, cửa thang máy từ từ khép lại, cùng lúc này qua khe cửa đang khép, nhìn sang thang máy đối diện Kim Liên chợt thấy bóng dáng ba du khách bận đồ thổ dân lúc nảy cũng vừa bước vào cửa thang máy đối diện, cô hơi lấy làm lạ, vì lúc nãy đâu thấy có ai nhưng rồi lại tự trấn an : " Chắc có lẽ họ vừa đến, may mắn gặp lúc thang máy đi lên ", thầm nghĩ trong đầu như vậy, nhưng.... khoan đã, hình như cô nhớ lúc nãy ba người này đi ngược về khúc quanh của hành lang mà, sao bây giờ lại vào kịp thang máy, nhưng không kịp nghĩ thêm vì
cửa thang máy đã đóng lại.
Một lát sau, thang máy xuống đến nơi, cánh cửa từ từ mở, hai vợ chồng Kim Liên bước ra ngoài, cùng lúc thang máy trước mặt cũng vừa xuống, có hai cặp nam nữ thanh niên bước ra dáng điệu vui vẻ đầy nhựa sống. Không thấy ba du khách bận áo thổ dân nọ.
- " Có lẻ họ đã đi đến phòng nào đó của tầng lầu khác" Kim Liên nghĩ thầm và bước ra khỏi thang máy..
Nhưng cô lại tần ngần dừng bước, trong đầu chợt nảy ra dấu hỏi to tướng ..,....” khoan đã, tại sao Hoa Lan trước khi vào thang máy thì lại nhìn quanh quất vì cảm giác quá lạnh đến nổi cứ ngở là có máy điều hòa thiết kế gần đâu đó, và khi bước vào thang máy thì thấy ba người bận đồ thổ dân đã đứng trong góc, rồi khi họ đi ra khỏi thì chị em Hoa Lan cảm thấy cái lạnh không còn nữa, và khi nảy lúc bước ra khỏi phòng, thời điểm thấy ba người nọ nơi góc hành lang, lúc quay đi, thì sau lưng lại cảm giác dường như có một luồng âm hàn thổi đến, và cuối cùng chính mắt mình thấy cả ba đã bước vào thang máy mà bây giờ lại không thấy bước ra, liệu đây là một sự trùng hợp hay do mình đa nghi quá độ hay không ?”, Kim Liên tần ngần đứng tại chổ với những miên man suy nghĩ trong đầu.
Thấy vợ mình lưỡng lự đứng như bị đóng đinh chưa chịu đi, ông xã của nàng lên tiếng thúc dục : “ Định chờ anh cõng đi hay sao, coi chừng trể giờ đó cô nương ...” giọng nói đầy vẻ triều mến.
Đến gần khu vực hồ tắm, Kim Liên đã thấy chị Tuyết Huỳnh cùng vài người bạn đang đứng tán gẩu nơi ấy, lại gần chào hỏi xong cả nhóm cùng nhau đi đến đại sảnh The Grand, trên đường đi họ gặp vô số đồng hương quen có, lạ có, và tất cả đều vui vẻ chào hỏi, giới thiệu nhau nhiệt tình như những người thân lâu ngày gặp lại với những xúc cảm dạt dào...
Nhìn đồng hồ trên điện thoại, bây giờ chỉ mới sáu giờ hơn, mà mọi người đã tề tựu rất đông bên ngoài đại sảnh, ông xã của Kim Liên đi vào bên trong để phụ giúp các anh bên ban tổ chức, hai cô nàng Hoa Lan và Châu bắp đang bên quầy tiếp tân cùng phụ với các anh chị tại bàn phục vụ, đặt ngay bên trong cửa ra vào, hai chị em họ Ngô này rất nồng nhiệt, tận tình hướng dẫn, phát áo của đại hội cùng vé ăn và căn dặn những điều cần thiết, nét rạng rỡ ngập tràn trên gương mật mọi người. Kim Liên tiến đến bên cô nàng Hoa Lan vui vẻ trao trả cái túi hàng mà lúc chiều Mỹ Châu đã quên nhận lại, Hoa Lan vui vẻ nói lời cảm ơn, rồi thò tay vào túi hàng lấy ra gói nhỏ bằng giấy, có lẻ bên trong là một vài món lưu niệm nhỏ để bàn thì phải, rồi tuỳ tiện bỏ vào túi xách hiệu Gucci của nàng đang để trên bàn, không hiểu có nhầm hay không, nhưng Kim Liên thoáng thấy dường như Hoa Lan chợt khẻ rùng mình khi món đồ lưu niệm kia được bỏ vào túi xách, lúc rời đi, cô lại có một cảm giác là lạ, dường như vừa cởi bỏ điều gì khỏi quấn chân, nhưng không có thời gian suy nghĩ nhiều, vì cô phải đi loanh quanh gặp các chị bạn chung khóa học của những ngày xưa thân ái, ai cũng bận áo dài nghiêm túc, mổi người một vẻ tạo nên khung cảnh rực rỡ, đầy màu sắc, vừa thân thiện vừa mỹ quan, Kim Liên nhìn lại mình thấy hơi bị hối hận vì không chịu nghe lời ông xã của cô khi nảy, khuyên nên mặc áo dài mà cô lại không chịu nghe, để bây giờ nhìn xuống cái váy đen thui lại còn khoác bên ngoài chiếc áo ấm màu đỏ thật ấn tượng quá đi, cô nàng có cảm giác của người cỏi trên đi lạc, rỏ khổ, chưa biết phải cởi áo ấm để đâu cho tiện, đang suy nghĩ thì đã bị nàng Tuyết Huỳnh kéo đến chụp ảnh cùng các anh chị tham dự đại hội, Kim Liên tự nhủ : " đành chịu thôi chớ biết làm sao bây giờ ", nên ra vẻ tỉnh như ruồi hòa nhập vào chụp hình chung với mọi người xem như không có gì xảy ra .
- “ Liên đứng bên chị nè “, Tuyết Huỳnh vừa nói vừa kéo Kim Liên đứng sát bên cạnh.
Hôm nay chị bận áo dài màu tím, có thêu chùm hoa mai trắng trên vạt áo, vừa khít người, dáng rất đẹp và sang trọng, nhìn lại mình thấy hơi bị lạc đề, " nhưng bề nào cũng lỡ rồi, thôi thì chơi tới luôn ", nghĩ rồi Kim Liên chen vào giữa, làm điệu chân trước chân sau, nhe răng ra cười tươi như hoa.. ..
Tuy chưa đến giờ, nhưng không khí đại hội dường như đã bắt đầu, thật đúng là không khí ngày giáp tết vui hơn ngày mồng một, mọi người rộn ràng qua lại, một vài tiếng kêu mừng rở khi nhận diện ra nhau, những cái ôm nồng thắm, long lanh trong ánh mắt loang loáng lệ, tình bạn, tình đồng môn chan hoà luyến nhớ....
Kim Liên lạc loài với những tà áo dài vây quanh |
Như tên gọi, đại sảnh the Grand đúng là rất huy hoàng rộng rãi, phía trước cửa vào, nhà thiết kế đã dành một khoảng không gian rộng cho khách tập trung bên ngoài khi chờ vào cửa, nhờ vậy mà có khoảng trống cho những người bạn ngày xưa củ gặp nhau chào hỏi, rồi tạo thành từng nhóm nhỏ tay bắt mặt mừng, đúng là vui như ngày hội ..
Những ngọn đèn trần thiết kế mỹ thuật, với từng chùm bóng Halogen được đặt lỏm vào bên trong trần nhà, chiếu ra ánh sáng ấm và dịu dàng, dung hòa cùng với màu sắc của những bức tranh trên tường, đem lại cảm giác ấm áp, gần gủi, thảm nền không thiết kế cùng màu, mà lại là những hình kỷ hà học đa dạng, khiến thị giác đánh lừa bản năng, dẩn đến một thôi thúc không rỏ nguyên nhân, chẳng hiểu sao trong khung cảnh này, một cảm giác củ kỷ xen lẫn thích thú bổng dưng chạy trong tiềm thức, tâm trạng của những ngày thơ nhỏ, chờ sáng mồng một để nhận bao lì xì mừng năm mới, rộn ràng chờ đợi như chợt tái hiện trong lòng, Kim Liên tận hưởng cảm giác hạnh phúc ấy trong vị kỷ của riêng mình …
Bước vào bên trong, người ta choáng ngộp với sự tráng lệ của thiết kế, những tập hợp đèn LED sáng rực rở, làm đại sảnh như rộng hơn ra, trần nhà là những khung gổ vuông, lồng vào nhau theo thiết kế kim tự tháp, gợi lại cảm giác lúc đi vào bên trong các lăng mộ Ai Cập, thảm nền êm sạch, trang trí bằng hình những ô vuông bên trong với những mặt trời và tia nắng hồng, làm không gian trở nên đậm đặc, thoạt nhìn như những tấm thảm thần của xứ Ba Tư.
Đại sảnh The Grand nhìn từ bên ngoài |
Đại sảnh The Grand nhìn vào bên trong |
Đang đắm mình trong cảm xúc hồi quy, chợt tầm nhìn của Kim Liên bị che khuất bởi một tờ báo, và sau khi được lấy xuống thì trước mặt cô, hiện ra khuôn mặt vui tươi của Đổ Hồng Yến, một người bạn mà Kim Liên đã gặp lại trong kỳ đại hội bảy tại Atlanta, đi bên cạnh là một người trông thật quen nhưng trong một thời khắc cô chưa kịp nhớ ....
Hồng Yến là bạn thời tiểu học, Kim Liên còn nhớ khi học trường nữ tại góc đường Phan đình Phùng và Lê Lợi cả hai ngồi chung bàn, đến khi lên học tại trường nử dân chính thì ngồi riêng, và sau đó trường được dời lên đường Phạm Phú Quốc gần rạp xi nê Diên Hồng thì hai đứa ít ngồi với nhau, đến khi xuống học trường nữ mới, gần trường Nguyễn Huệ củ, thì học khác lớp rồi về sau lên trung học Hồng Yến vào trường tư thục Bồ Đề, còn Kim Liên sang trường Bán Công, nên ít gặp, và trong đại hội bảy tại Atlanta lại hội ngộ cùng nhau, lúc đó cả hai đứa thật vui không gì tả nổi, lòng thầm cám ơn ban tổ chức đại hội...,
Hồng Yến tùy tiện kéo Kim Liên ngồi xuống cái bàn trống trước mặt, rồi hỏi : “ Bà khoẻ không, tụi tui cố ý tìm bà hồi sớm giờ, còn nhớ ai đây không ? “, cô nàng hỏi liền tù tì một hơi, làm Kim Liên không biết phải trả lời câu nào trước câu nào sau, nên cô chọn cách quay qua chào chị bạn bên cạnh : “ Hình như....”, chưa nói hết câu thì đối phương đã nắm tay Kim Liên và nói : “ Mình gặp nhau trong đại hội bảy, là em họ của Hồng Yến...”, Kim Liên liền nhớ ra nên vội cướp lời : “ ồh, phải Tiểu My không? “, cô nói với sự nồng nhiệt chân tình .
Không cho Kim Liên có thời gian để thở, Hồng Yến tiếp lời : “ Tiểu My cố tình tìm bà để nói lời cám ơn đó “, cô nàng hạ giọng với vẻ bí mật, Kim Liên như người bị mộng du, ngơ ngác hỏi : “ cám...ơn chuyện gì ...?”, rồi mơ hồ nhìn sang cô nàng Tiểu My ngồi đối diện với vẻ thắc mắc...
“ Dạ con em đã đổ vào đại học y khoa, nay cháu đã học sang năm thứ hai “ , Tiểu My nói với giọng cảm động, Kim Liên càng có vẻ u mê không hiểu chuyện gì., " con nàng học bác sỹ thì liên quan gì đến mình ? ", cô thầm nghĩ trong mơ hồ ...Bấy giờ Hồng Yến mới lên tiếng : “ Bà không nhớ trong kỳ đại hội bảy, bà đã bày nó về chỉnh sửa phòng học cho con của nó, quên rồi sao ? nhờ vậy mà năm sau thằng nhỏ đậu vào trường y đó “, Hồng Yến nói với vẻ phô trương....
“ Trời đất...”, Kim Liên than thầm, trong đầu đầy vạch đen, nên đành phải nói : “ Con lạy bà, hên xui thôi, chuyện này ai cũng nói được mà “, cô nói với vẻ hết sức thật tình
Một lúc sau Kim Liên từ từ đã nhớ lại, thì ra trong kỳ gặp mặt nhau trong đại hội bảy tổ chức tại Atlanta, trong lúc nói chuyện, tình cờ khi nhắc đến con cái, thì Tiểu My than thở là cô nàng có người con trai học rất giỏi mà thi không đậu vào y khoa, lo lắng năm sau không biết có được như ý không, lúc đó tò mò Kim Liên mới hỏi thăm, thì ra nhà của Tiểu My là tọa phía đông, cửa chính quay về hướng tây, mà bàn học của người con lại quay về hướng Nam, thì làm sao thành công được, vì cô nghĩ chuyện này quá phổ thông bởi hầu như ai cũng biết tác động của cung Văn Xương trong việc học hành của con trẻ, nên thuận miệng bảo Tiểu My về chuyển bàn học của con nàng qua hướng Tây Bắc, vì nhà toạ Đông hướng Tây thì cung Văn Xương nằm tại Tây Bắc, chuyện này quá bình thường một trăm người thì có đến chín mươi chín người biết, nên cô không để tâm nhớ làm gì, không ngờ lại là vô tình giúp Tiểu My, mà thật ra cũng nhờ phước nhà, vì nếu con của nàng không thi rớt lần đầu và về ở chung trong nhà thì làm sao thay đổi được bàn học, còn nữa con cái ở Mỹ này mà chịu nghe lời làm theo những điều dưới mắt chúng là chuyện tào lao thì rất hiếm, nên Kim Liên nói ra những ý nghĩ đó để giải thích, nhưng gì thì gì cuối cùng cô cũng đành phải bất đắc dĩ nhận chai dầu thơm hiệu Chanel của Tiểu My trao tặng, thôi thì cung kính không bằng vâng lệnh, Kim Liên ấp úng nói lời cám ơn với bụng đầy bất đắc dĩ ..
Chưa kịp hết áy náy, thì Hồng Yến lại nói : “ Còn về chuyện tui thì bà nói sao ? “, Kim Liên chưng hửng hỏi : “ Chuyện gì nữa vậy mẹ ? không phải là bà cũng muốn đi thi đó chớ hả ? “, Hồng Yến cười ha hả rồi nói : “ Thi cử gì má, bà còn nhớ lúc đó khi xem hình chụp trong nhà tui, bà đã nói gì ?” cô nàng hỏi với giọng đố vui để học, đầu Kim Liên oong lên một tiếng, nhớ ra rồi, lúc đó khi ngồi ăn chung bàn, Hồng Yến có cho cô xem hình chụp trong nhà bếp, Kim Liên còn nhớ phòng ăn rất đẹp, nhưng tình cờ khi liếc qua trên bàn ăn lại thấy có chưng một chậu cây nhỏ làm cảnh, cây này bên Mỹ gọi là Money Tree, còn trong phong thủy gọi là cây Kim Ngân.
Lúc đó tiện mồm Kim Liên mới nói : “ Cây là dạng mộc, trong nhà ăn toàn là dao, muỗng, nĩa, tất cả đều thuộc kim, mà Kim khắc Mộc, vì đinh đóng vào cây, nên nhất định từ ngày chưng cây cảnh này trong nhà bị hao tài “,... Kim Liên còn nhớ lúc ấy với đôi mắt mở to, Hồng Yến nhìn cô với vẻ ngạc nhiên, không biết do bị nói đúng, hay bởi giọng nói có vẻ thần côn đầy vẻ chuyên nghiệp kia, mồm cô nàng há hốc phát âm chử ôh rỏ to...
Còn riêng Kim Liên lại nghĩ rằng đây là chuyện rất đơn giản, ai cũng biết nhưng vì Hồng Yến không để ý mà thôi, nên tiện mồm nói thêm với cô bạn mình : “ Đây là cây Money Tree tức là cây tiền, thì đem đến đặt tại chổ ra tiền, tức là cung Tài Lộc mới hiệu quả..”, nói xong cô tiếp tục ăn ...
Nhưng thật bất ngờ, lúc đó Hồng Yến lại hỏi : “ Cung Tài Lộc nằm ở đâu ?”, khi ấy thật tình Kim Liên cảm thấy cạn lời, bởi vì " ai mà lại không biết cung Tài Lộc của nhà mình ở chớ " Kim Liên thầm nghĩ . Nên thừa dịp Hồng Yến đang ngơ ngác, cô liền véo cái má bầu bỉnh của cô bạn của mình rồi nói : “ Khi bước vô nhà, nhìn về góc bên phải thì cung Tài Lộc nằm tại đó, biết chưa bà ?” nói xong cô nàng véo thêm cái nữa làm cô bạn Hồng Yến kia phải la toáng lên... Bởi vì cho rằng đó là những điều phổ thông ai cũng biết, nên Kim Liên không để bụng, mà nay Hồng Yến nhắc nên cô nàng lại muốn véo mặt cô bạn của mình một lần nữa ....biết ý Hồng Yến tránh ra rồi nói : “ Bà biết không, tui phát tài thiệt đó..”, cô nàng nói rất nhiệt tình,
Kim Liên chưa kịp hỏi lại thì dường như Hồng Yến vừa nhận ra người quen nào đó, nên vội cáo từ, trước khi đi còn nói thòng một câu làm Kim Liên không khỏi hoang mang...: “ Chút nữa bà phải nói giúp một người bạn củ của mình, tui đi kêu nó tới đây ”.....
Trong đầu Kim Liên nổ lộp bộp, biết rằng còn lâu cô nàng mới được yên thân với con nhỏ bạn nối khố này của mình ....
Cây Money Tree, tức là cây Kim Ngân trong phong thủy |
Còn lại một mình, Kim Liên ngồi lặng yên tư lự, chìm trong hoài niệm ....... Có nhiều việc ta muốn quên, tự dối lòng rằng sẽ không bao giờ nhớ lại, nhưng thật ra nó vẫn tồn đọng trong sâu thằm của tiềm thức, chỉ chờ một khuấy động là sẽ nổi lên trên bề mặt của quá khứ, như chuyện xảy ra của nhóm bốn người ngày ấy, gần như là một chấn động kinh hoàng cho cuộc đời, phải trả giá bằng cả sinh mạng của chính mình hay của người thân, một ấn tượng không thể quên trong suốt quảng đời còn lại. Và những điều kinh khủng đó đã đeo đuổi bám riết những người trong cuộc cho đến khi không còn gì để bám mới chịu rời xa, như chuyện của bốn đứa trong nhóm Kim Liên ngày ấy, đã cố không nhớ, nhưng nay vô tình gặp bạn củ gợi lại, nên từ trong sâu thẳm, quá khứ lại hiện về, mang theo sự kinh sợ, và khiếp đảm của những tháng ngày hoang mang ấy......
Chuyện kể ra thật khó mà tin được. Tất cả bắt đầu từ một buổi " cầu cơ " quái ác ....
No Comment
Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào, hãy để lại ý kiến, nhận xét của bạn đều rất quan trọng. Liên rất vui nếu bạn viết có dấu ...