Hồi năm : Buổi cầu cơ kinh hoàng
" Cầu cơ tưởng chỉ trò chơi,
Ai ngờ quỷ nhập tơi bời xác thân."
Ma- Quỷ, người khuất mặt, có hay không ? phạm trù này khoa học không hoàn toàn khẳng hoặc phủ định, duy có nhiều việc, hoặc hiện tượng xảy ra, mà khoa học chỉ tránh né. Trong lịch sử văn học thế giới đã ghi nhận một hiện tượng khó lí giải, xảy ra tại Hoa Kỳ, đó là trường hợp của các tác phẩm do Pearl Currant viết, cho đến nay vẫn còn được mọi người tìm đọc vì giá trị văn học cao. Điển hình như tác phẩm : " Giá trị và sự kiên nhẫn ". Ấy vậy mà tác giả lại khư khư khẳng định là không phải do mình viết, mà từ một linh hồn chết từ thế kỷ thứ 16 nhập vào người và đọc cho bà viết.
Bởi vì Pearl Currant là một người từ nhỏ có chỉ số thông minh bình thường, không thể tiếp thu được những gì thầy cô dạy, bị ở lại lớp và cuối cùng phải nghỉ học từ năm đầu tiên của bậc trung học, có chồng rồi li dị, về nông thôn sống và làm công việc của người nội trợ, suốt đời không đọc một cuốn sách, chưa ra khỏi thôn làng, với một người có trình độ như vậy, thì làm sao mà viết được những áng văn tiểu thuyết, triết lý và phê bình văn học một cách sâu sắc được, điều đặc biệt là lối hành văn cùng ngữ pháp chánh tả, lại xử dụng phong cách viết văn của thế kỷ 16.
Theo lời kể của chính Pearl Currant, bà và một người bạn là Emily Grant Hutching, cùng một người hàng xóm, thường chơi cầu cơ, rồi vào ngày 22 tháng 06 năm 1913, trên bàn cơ chuyển động ráp lại hiển thị cho biết vong hồn của một người mang tên là: Patience Worth nhập vào con cơ, kiếp trước đã sống tại Anh vào thế kỷ 16, sau nhiều lần hiện ra trong cơ thì đến ngày 8 tháng 7 năm 1913, hồn ma của người mang tên Patience Worth ấy nhập vào Pearl Currant, để cho nảo bà thấy được cuộc sống của Patience Worth từ khi còn sống.
Như bị thôi miên, trước sự chứng kiến của bà bạn Emily Grant Hutching và người hàng xóm, Pearl Currant đã diển tả, tường thuật lại những gì mình thấy trong đầu như sau : cô Patience Worth sống tại thị trấn Dorsetshire của nước Anh, có người cha tên là John, và mẹ tên là Anne. Sau đó thấy Worth và gia đình đi thuyền sang Mỹ, tóc của Worth có màu đỏ sẩm, mắt nâu, to và sâu, rồi lại diển tả cảnh chiếc thuyền chao đảo, sóng vổ và những trái bóng mềm, bờ biển lởm chởm đá, tàu không vào được đất liền, cuối cùng cô thấy Worth bị cung tên của người da đỏ giết chết...
Và một thời gian sau, hồn của Patience Worth trong cơ thể của Pearl Lurrant đã đọc cho cô viết những tác phẩm truyện dài, thơ, kể cả những bài xã luận, trong đó có những tác phẩm nổi tiếng gây kinh ngạc cho các nhà phê bình như : " Giá trị của sự kiên nhẫn ", " Câu chuyện xin lỗi", cùng nhiều tiểu thuyết dài tập khác, cả những bài thơ trứ danh, điều đặc biệt là đa phần được viết với ngôn ngữ gồm các từ gốc Anglo- Saxon cổ.
Do vậy, chơi cầu cơ là một nghi thức huyền bí cực kỳ nguy hiểm, giao tiếp với những thế lực vô hình, mang đến cho người chơi rủi nhiều hơn may, rất ít trường hợp viên mãn như của bà Pearl Currant.
Đó chỉ là một trong nhiều trường hợp bị ma nhập khi cầu cơ mà mọi người biết đến do sự nổi tiếng của những tác phẩm văn học của bà, còn những hiện tượng bị quấy rầy và mang đến những tai ương hậu quả do sự nhập hồn của những con quỷ dữ, gây tai nạn cho cuộc đời và cướp đi mạng sống con người e rằng có rất nhiều, nhưng ít được biết đến vì nói ra thì chẳng ai tin, như trường hợp đã xãy ra cho nhóm bạn chúng tôi vào những ngày kinh khủng ấy. ...
Bà Pearl Currant, không thể nào quên được ngày cầu cơ nhập hồn, vì đó là một ấn tượng, và nhóm chúng tôi cũng vậy không một ai có thể quên được đêm thứ sáu của ngày 29 tháng 11 năm 1974 chết tiệt ấy, tại sao lại nhớ chính xác ngày tháng như vậy thì mọi việc từ từ sẻ sáng tỏ ngay đây ....
Nhà văn nữ người Mỹ Pearl Currant người đã cầu cơ |
Ấn tượng, đó là một văn từ chính xác nhất để chỉ về một vết hằn trong vỏ năo, bởi một chấn động tinh thần ở một thời điểm nào đó, mà con người đã gặp phải và mãi mãi hằn sâu trong tiềm thức...
Hên xui may rủi thành bại của một đời người, không ai biết trước được rằng chúng sẽ diễn biến như thế nào trong thời gian tới, như nhóm của Kim Liên không ngờ rằng cái đêm được chọn để cầu cơ năm ấy, lại nằm trong thời điểm thuộc về một ngày đại kỵ nhất trong năm, cả bọn chỉ đơn giản nghĩ rằng tối thứ sáu, có thể thức khuya để chơi cầu cơ và dù đi ngủ trể một chút cũng không sao, vì sáng mai là thứ bảy không đi học, tha hồ mà ngủ nướng, không ngờ được rằng : đó là một ngày chí âm, tức âm khí trời đất quy tụ về mạnh nhất trong năm, vì đêm ấy mặt trăng bị.. Nguyệt thực toàn phần ... .
Cũng là câu nói : '" Nhất quỷ nhì ma, thứ ba học trò ", đa số ai cũng nghĩ câu nói đó dành để ám chỉ sự quậy phá của các nam sinh, còn các nàng nữ sinh khép nép trong những chiếc áo dài thướt tha e lệ kia, thì chẳng ai nghĩ tới, vì các nàng con gái sao có gan làm việc gì gọi là ghê gớm, quan niệm ấy có thể đúng với khi các nàng đơn độc một mình, nhưng nếu họp lại thành một nhóm thì đó lại là chuyện khác, chưa chắc ai đã quậy hơn ai, điển hình là tập hợp bốn nữ sinh của nhóm Kim Liên .
Thời đó không có internet, truyền thông mạng như bây giờ, mọi tin tức chỉ được biết qua báo chí, hay trên vô tuyến truyền thanh của radio, một hôm Thủy Tiên, đem lên trường tờ báo tên là Tiếng Dân, đây là nhật báo chuyên viết về những chuyện tâm linh, và bàn số dề, số báo hôm ấy có tiết mục hướng dẩn làm bàn cầu cơ và cách thức chơi, một đề tài đã nhanh chóng thu hút sự hào hứng của cả bọn. Vì trước đó nhóm cũng có vài lần cầu cơ, nhưng chỉ làm theo những gì nghe kể thôi, chứ không dựa vào bài bản rỏ ràng như lời hướng dẩn trên báo như vầy
Do đó vài ngày sau, nhóm đã có một bảng cầu cơ tự tạo, từ một trong ba người bạn trai của các cô bạn mang đến, đó là một tấm giấy bìa dày, màu đỏ , trên đó hai mươi bốn chử cái được viết thành hình vòng cung, các dấu ký tự sắc, huyền , hỏi , ngã được viết bên trong vòng cung của chử, tiếp theo là một hàng chử số, được ghi tử zero đén chín, ở giữa là một vòng tròn nhỏ để làm vị trí đặt con cơ, bên dưới có viết chử " Thăng ", phía trên bên phải và trái là hai chử : Có, Không trong hai vòng tròn nhỏ , về phần con cơ vật dẩn dùng để tiếp xúc với người khuất mặt, thì bốn nàng cứ tưởng là dùng con cơ bằng miếng ván hòm mà họ đã xử dụng của những lần cầu cơ trước, nhưng thật bất ngờ anh bạn trai của Thủy Tiên lại đưa ra một tấm giấy xếp làm tư, mở ra thấy trong đó là một đồng xu đã ngã màu xĩn đen xanh vì đã củ .
" Dùng đồng xu này cầu cơ chắc sẽ mau lên lắm đó " anh ta nói với giọng bí mật pha lẫn sự tin tưởng...
" Sao ông biết " Cũng là Kim Anh mau mắn đặt câu hỏi .
" Vì..vì...đây là đồng xu được chôn theo người chết," anh ấy trả lời với vẻ hơi khó nói .
Bốn người tế nhị không hỏi thêm vì theo lời kể của Thủy Tiên thì anh ta có người ông làm nghề di dời mộ tại Tuy An, một huyện lỵ cách xa địa phương này ở khoảng vài mươi cây số về phía bắc, nên anh có đồng xu như vậy thì cũng không có gì là kỳ lạ..
Nước Việt ta, qua nhiều thế kỷ bị đô hộ không nhiều thì ít cũng bị ảnh hưởng rất đáng kể về phong tục, văn hóa của người láng giềng phương bắc, trong đó nhiều nhất là ở các nghi lể, ngày nay có lẻ đã phần nào thay đổi, nhưng ngày trước phong tục tập quán chôn cất người chết rất nhiều nghi thức lể bái hay hình thức đa phần không khác mấy với người Trung Hoa, trong đó có tập tục bỏ vào miệng người chết ngủ cốc hay vàng bạc, ngọc quý hoặc tiền xu , nghi thức tiến hành tùy thuộc vào điều kiện kinh tế của gia đình, người giàu có thì bỏ ngọc quý hay vàng bạc vào miệng người chết , còn người nghèo thì bỏ cơm và đồng tiền vào miệng của thi thể, đầu tiên người nhà dùng một thanh đủa tre, ngáng ngang vào miệng người chết để mở hai hàm răng ra, rồi nhồi cơm vào má bên trái, sau đó tiếp tục với má bên phải , cuối cùng là nhồi vào phần giữa, trước khi hoàn tất họ đặt một đồng tiền xu bằng kim loại vào trong miệng rồi rút thanh đủa ra và bóp cho hai hàm khít lại với nhau.
Nghi thức tượng trưng cho người chết không bị đói, và khỏi bị thèm muốn ràng buộc khi đi xuống Hoàng Tuyền, theo quan niệm nhiều nơi, đồng tiền kim loại giúp người chết được siêu thoát, do đó trong những ngôi mộ cổ được khai quật trong nước ta cũng thấy có tập tục này là vậy....
Theo lời người bạn trai của Thủy Tiên lúc ấy, là sau khi người ông làm phần di dời mộ, gia đình người chết chỉ lấy hài cốt để đi hỏa thiêu , hay di dời đến chôn nơi khác, còn những vật không giá trị thì được lấp lại vào hố, , trong đó có những đồng tiền gần như đã mục rữa kia, nên đôi lúc anh cũng lựa một vài đồng xu còn hơi tốt đem về để sưu tập .
Bây giờ nhớ lại, lúc nhìn đồng xu trên tay của anh bạn kia, tự dưng trong đầu Kim Liên cảm thấy có một nổi sợ mơ hồ, lòng dạ dường như cồn cào, linh cảm có điều bất ổn, nhưng không dám từ chối tham gia vào trò chơi, bởi cô nàng nổi tiếng là nhát gan nhất trong đám, mà lại không bao giờ có chủ kiến của riêng mình, nên chưa bao giờ trong nhóm nhận một phản kháng nào của cô nàng trong những đề nghị, mang đầy đủ ý nghĩa : " Người ta sao mình vậy, người ta làm bậy mình làm theo " nghĩ lại thật hết biết, vì dầu gì đi nữa lúc ấy cũng là thiếu nữ học lớp mười hai rồi chớ còn nhỏ nhoi gì , ấy vậy mà lúc nào cũng vô tư ..sợ nhưng cũng cứ làm theo ...
Sọ người ngậm tiền xu được khai quật trong mộ cổ |
Sau khi đã có đầy đủ dụng cụ cần thiết cho buổi cầu cơ hứa hẹn nhiều kích thích, cả nhóm quyết định ngồi lại bàn chuyện tiếp theo, đó là tìm địa điểm và thời gian .
Hồi ấy lớp mười hai có ba ban : người nào giỏi toán lý hóa thì chọn ban B, anh chị nào văn hay chử tốt và thích nghiền ngẩm triết lý đông tây thì ghi danh vào ban C, còn những ai không giỏi những môn kể trên thì thoải mái vào học ban A , môn chính là vạn vật, học về cơ thể người, chủ yếu là thuộc bài, đám của Kim Liên thuộc nhóm thứ ba.
Ban A có chương trình học dể thở nhất, nên thỉnh thoảng có ngày chỉ học hai giờ đầu, còn tiết sau không có giờ, nên được nghỉ về nhà ôn bài, tuần ấy tối thứ sáu chỉ học hai giờ đầu, hai giờ sau trống, đúng ra phải về nhà ôn tập bài vở, thì cả nhóm lại tập trung dưới góc cầu thang của trường,
Như đã nói trong hồi một, trường có một dãy lầu chính nhìn ra hướng cổng, chỉ có một tầng, về sau vì nhu cầu học sinh gia tăng, nên một dãy lầu được xây lên, nằm về phía bên trái của trường, từ văn phòng nhìn ra là võ đường Thái Cực Đạo của sư đoàn Bạch Mã Đại Hàn được ty thể thao cho phép mở dạy để có nơi cho thanh thiếu niên thị xã rèn luyện thân thể, đứng đây nhìn ra sau có thể nhìn thấy nhà ông cai trường, còn nhìn ra trước phía gần bên võ đường có cái khán đài dành cho những buổi mít ting như đã nói trong hồi hai .
Nên một ý kiến được đưa ra : " Mình chui xuống gầm của khán đài cầu cơ đi, chắc không ai thấy đâu " Thùy Linh rụt rè nêu chủ ý..
Đề nghị này bị Kim Anh phản bác ngay : " Bộ bà không sợ mấy cha nội trong võ đường kia phát giác sao ? không được đâu, " vừa nói cô nàng nhìn quanh ra dáng suy nghĩ ..rồi chỉ lên dãy lầu bên trái và nói : " Hay là vào phòng học của lớp mình " trong giọng nói có hơi do dự...
Không đợi cô nàng dứt câu, Thùy Linh nói ngay : " Thôi đi má, nói sao vậy ? không chừng vừa thắp đèn lên là ông cai có mặt liền vì bà xem kìa ", cô nàng chỉ tay ra sau, và đúng vậy từ hướng nhà bác cai trường nhìn ra, thì sẻ thấy ánh đèn trong phòng ngay, nếu ban đêm vào trong đó thắp đèn ...
Lúc bấy giờ Thủy Tiên mới chậm rãi nói : " Theo tao thì vào thư viện của trường là an toàn nhất ", với giọng nói thật phô trương, cô nàng nghểnh mặt lên với một chiếc chìa khóa trên tay đang được giơ lên cao khỏi đỉnh đầu ....
Thư viện của trường lấy tên hiệu của ngài La Sơn phu tử Nguyễn Thiếp, nên mang tên : " Thư viện La Sơn " là một phòng lớn gấp hai lớp học, được xây dọc sau văn phòng hiệu trưởng, bình thường có người quản thủ trông coi, và đôi khi có học sinh trực phụ giúp, vì không lưu giữ những tài liệu gì quan trọng bên trong, đa số là nhưng sách truyện hoặc những khảo luận khô khan, nên chưa bao giờ bị mất trộm, nên việc canh giữ không có gì gọi là kỷ lưởng cho lắm, thư viện có hai chìa khóa, người quản thủ giữ một cái và cái còn lại được giao cho học sinh trực, và nhiệm vụ khóa cửa thường do người học sinh này đảm nhiệm, sau khi khóa xong thì giao lại chìa khóa cho bác cai trường, đôi lúc quên thì ngày sau đến thư viện giao lại cho người quản thủ.
Học sinh của trường bán công, có một số tiết phải học ban đêm, từ năm giờ chiều đến chín giờ tối, Thủy Tiên thường xuyên tình nguyện đảm nhiệm vai trò học sinh trực vì nó rất mê đọc sách, nhìn chiếc gương cận nằm trên sóng mũi dọc dừa của nó thì biết.
Với những điều kiện thuận lợi đó, nên cả nhóm đã quyết đinh chọn thư viện là nơi để vào cầu cơ lúc sau giờ học, và thời gian được chọn là vào lúc mười giờ đêm của cái ngày định mệnh mà cả nhóm nhớ như in trong trí óc : Thứ Sáu ngày hai mươi chín tháng mười một, năm một ngàn chín trăm bảy mươi tư...
Thư viện La Sơn trường Nguyễn Huệ -Tuy Hòa và phòng cầu cơ |
....Thủy Tiên nhẹ nhàng mở cửa phòng, và bốn cô gái im lặng nhón gót lách vào trong, cửa phòng được đóng nhẹ lại sau lưng, có tiếng bật lữa và một ngọn đèn cầy được thắp lên, nơi gian phòng quen thuộc, các quyển sách được xếp ngay ngắn trên những giá sách, trong không gian im ắng, cả nhóm có cảm giác như các quyển sách kia đang đưa mắt theo dỏi những hành động của đám người đang tìm cách phá rối sự trật tự im lặng nơi đây, lo ngại nhìn quanh với cảm thấy một nổi sợ mơ hồ, Kim Liên chợt rùng mình...
Và sau một thoáng, cả nhóm bốn người đã nhanh chóng dọn dẹp được một khoảng trống giữa phòng để làm chổ đặt bàn cơ, Kim Anh nhanh nhẹn quỳ gối lấy trong túi ni lông ra bánh, trái, nhang đèn mà nhóm đã mua sẵn lúc ban chiều, tất cả được đặt trên hai quyển vở mở ra trải trên mặt nền xi măng...Thùy Linh lấy bốn cây đèn cầy còn lại châm vào ngọn lữa và gian phòng sáng lên, dường như ánh nến làm cả bốn cô gái tự tin thêm một chút. Kim Liên phụ giúp bằng cách lấy ba cây nhang trong bọc đem ra đưa cho Kim Anh ..
Thùy Linh thấy hai tay cô bạn mình hơi run run nên nói :" Làm gì mà run dử vậy bà, chút nữa đừng có xỉu à nhen ", với cái giọng châm chọc thường thấy ..
" Đừng có giởn, mất linh bây giờ " Kim Anh nói nhỏ mang vẻ hồi hộp...
Biết không thể đôi co gì được với mấy cái cô bạn của mình, nên Kim Liên không hé răng trả lời, trong đầu thầm nói : " im lặng là vàng ", và cô nàng dấu nổi lo sợ trong lòng bằng cách khe khẻ lót vạt áo dài lên thềm xi măng và ngồi xuống một bên....
Qua mấy lần cầu cơ trước, khi Kim Liên tham gia đặt ngón tay vào cơ, thì chẳng bao giờ cơ chạy, bởi vậy cô nàng bị các bạn cho là nặng vía, nên cuối cùng chỉ có nhiệm vụ ngồi một bên để ghi lại nhưng câu hỏi và câu trả lời của cơ mà thôi.
Như mọi lần mổi người ngồi ở một cạnh của tấm giấy được vẻ thành bàn cơ, phân chia Đổ kim Anh sẻ hỏi trước, kế đến là Thái thùy Linh, rồi tới Phan Thủy Tiên, còn Kim Liên sẽ là người hỏi cuối cùng nếu muốn, thật ra nói vậy thôi chứ cô nàng nhát vía nên chỉ tham gia ghi chép chứ không dám hỏi điều gì .
Cả nhóm lúc đầu ngồi xổm xung quanh bàn cầu cơ, xung quanh được thắp sáng bằng năm ngọn đèn cầy màu đỏ, căn phòng chập choạng dưới ánh nến, lung linh những bóng đen trên vách, bóng tối và ánh sáng xen kẻ một vùng xung quanh bốn người, nơi không được ánh sáng rọi đến, trong những góc khuất, dường như có những đôi mắt vô hình đang yên lặng dò xét, gây nên một nổi lo sợ mơ hồ trong mổi người..
Có lẽ ngồi xổm hơi bị mỏi, hay là cảm thấy bất kính, nên Đổ Kim Anh lục trong ba lô, lấy ra mấy quyển tập vở, phát cho mổi người trong nhóm một quyển lót xuống đất và tự động ngồi xếp bằng lên trên, cũng là Kim Anh nhanh nhẹn, cô nàng lấy tờ giấy đã chuẩn bị sẳn trong túi, trải ra trên mặt đất, để gần bên ngọn đèn cầy trước mặt, rồi ba người bạn đặt nhẹ những ngón tay trỏ lên đồng xu, sau đó bắt đầu đọc những câu được viết trong giấy giọng hơi run run, chứng tỏ đang căng thẳng hồi hộp : ” Cầu ma quỷ thánh thần trên thiên đàng dưới địa ngục xin hãy nhập vào đồng xu này, 3 nén hương thắp sẵn. Xin mời người lên chơi, xin mời người lên xơi, làm cho cơ quay cơ chạy vòng vòng. Xin mời người lên chơi, xin mời người cùng xơi “, cả nhóm đồng thanh đọc đi đọc lại đến ba bốn lần, nhưng không một động tịnh gì xãy ra trên bàn cơ, thấy vậy trong bụng Kim Liên thầm cho rằng : " dù nó đọc bao nhiêu đi nữa thì cũng không có gì đâu. chắc không linh nghiệm ".
Chưa kịp nghĩ xong thì bổng dưng đồng xu tự nhiên di động, bất giác cả nhóm không ai bảo ai, cùng giật thót người và có cảm giác nhiệt độ trong phòng cũng tự nhiên dường như hạ xuống đột ngột, cả phòng trở nên lạnh ngắt, nhìn những con mắt ngạc nhiên pha lẩn lo sợ và hoang mang của ba đứa bạn đang để tay lên đồng xu kia, Kim Liên biết rằng đây không phải là do đứa nào cố ý tác động vào ...
Đột nhiên đồng xu không chuyển động nữa, nó dừng lại giữa bàn cơ, nơi khoảng trống không có mẫu tự, cả nhóm ngạc nhiên cùng nhìn nhau, cơ bản trong nhất thời cả nhóm chưa biết phải làm gì tiếp theo, đồng thời nhìn những gương mặt mơ hồ trước mặt, Kim Liên có cảm giác rằng chúng không thể tự điều khiển được ngón tay đang đặt trên đồng xu quỷ quái đó.
Sau một hồi hoang mang, dường như đã bình tỉnh lại, Thái thùy Linh run giọng hỏi: " Người nào đang giáng xuống cơ ?" với vẻ mặt chờ đợi, đầu Kim Liên lúc đó cũng căng thẳng như dây đàn, không biết rằng sẽ gặp cái gì đây.
Nhưng dòng suy nghĩ của cô nàng bị cắt đứt, vì đồng xu lại nhanh chóng chuyển động và đến dừng tại mẫu tự T, mọi người cảm thấy nhẹ nhỏm, vì sau đó có thêm bất kỳ một mẫu tự nào khác cũng không lo. Bởi chử T có nghĩa là không Thần thì là Thánh hoặc Tiên chứ không phải là Quỷ...Đúng như ý nghĩ, cơ chạy những chữ tiếp theo ráp lại là TIÊN, không nói ra, nhưng trên gương mặt mổi người cũng dãn ra không còn bị căng thẳng nữa...Rồi sau đó những câu hỏi đã chuẩn bị trước lần lượt được hỏi bởi ba người đang đặt tay trên đồng xu, đại loại như, ba má tên gì, có người yêu chưa v..v.. Xem như để tìm độ tin cậy, cho câu hỏi cuối cùng của một vấn đề quan trọng đối với cả nhóm, đó là kết quả thi tú tài cuối năm đậu hay rớt..
Không hiểu sao bổng dưng Thủy Tiên hỏi : " Có đúng là tiên không ?, làm sao biết cơ là tiên ", có lẻ cơ bản là muốn tìm sự tin tưởng trước khi hỏi về kết quả thi cử hay sao đó..
Đồng xu đứng im một hồi , rồi bổng nhiên chạy vòng vòng và sau đó rất nhanh lướt đến các mẩu tự và ráp lại thành chử... " Quỷ ". Hoảng hốt cả ba cô vội rút tay ra khỏi đồng xu, một điều quái dị bổng xảy ra, cái đồng xu đen đúa kia, không có một ngón tay nào trên đó, ấy vậy mà di động và ráp thành hai chử : " CHẾT HẾT ". Quá sợ hải cả bọn đều đồng loạt đứng dậy.
Ngay lúc đó, hai cánh cửa sổ có lẻ do gió thổi, hay bởi lúc chiều đóng không kỷ hay sao mà tự dưng bật mở ra, nhìn qua cửa sổ, phía bên kia là cô nhi viện phật giáo, nằm im lìm trong ánh sáng chập choạng, trông lên trời thì thấy mặt trăng từ màu trắng ngà không hiểu sao đã chuyển sang màu đỏ như máu, hiện tượng kỳ quái này đồng lúc cả bọn cùng đều chứng kiến, chưa kịp hết ngạc nhiên bổng cửa kính của chiếc tủ gương đựng những huy chương thể thao của trường bổng xuất hiện những đường nứt ngoằn ngèo, và sau những tiếng răng rắc khô khan, mặt kính tự động bể tan ra như bị một lực rất mạnh tác động vào, cả nhóm bốn người hoảng hồn đồng loạt nhảy lùi ra sau, dựa vào sát vách.....
Bổng dưng Thủy Tiên hét lên một tiếng và nằm lăn quay ra đất, rồi lại ngồi bật dậy cái đầu nghiêng sang vai phải, cằm đưa qua bên trái, nhìn bây giờ đầu cô ta nằm ngang một cách ghê rợn, miệng méo xệch một bên, mái tóc buông thỏng xuống đất trông thật rùng rợn, cặp mắt trắng giả trợn lên, cả ba người còn lại tất cả đều như hồn bất phụ thể, đứng tụm lại ôm nhau thành một cục, nhìn thân hình cô bạn Thủy Tiên của họ lắc lư, cả bọn quá sợ hải chưa biết phải làm gì, thì dường như có một luồng âm phong từ đâu đó trong phòng thổi đến làm các ngọn lữa trên năm cây đèn cầy đồng loạt bị thổi nghiêng qua một bên, mà lại không tắt, sau đó trở lại bình thường. Thủy Tiên vẫn rên ư ử và nói điều gì đó trong cổ họng cả ba người đều không nghe rỏ...
Đứng dựa lưng sát tường, Kim Liên đưa ngược tay ra sau tìm công tắc điện, qua một hồi sờ soạn cô mừng rở khi tìm được nó và nhanh chóng bật lên, click..click,,, click, bật tắt ba bận mà đèn vẫn không sáng, sợ quá cả ba đứng sát vào nhau, trong khi đó năm ngọn nến vẩn sáng, nhưng bây giờ chúng lại không lung lay rung động, mà tự dưng đứng yên một cách âm lãnh, tựa như là những ngọn đèn được vẻ trong tranh, cứng nhắc không một chút sinh động, tỏa ra một ánh sáng âm u đầy vẻ quỷ dị...nói thì lâu nhưng thật sự mọi việc xãy ra rất nhanh, một quyển sách tự dưng bay vào bàn cầu cơ, tựa như có ai đó đứng từ ngoài ném vào, chưa hết, một ngọn đèn cầy tự nãy giờ đang đứng thẳng, bổng dưng ngã vào quyển sách, qua ánh sáng của ngọn nến Kim Liên trông thấy tựa đề của quyển sách là : " Nẽo về của Ý" tác giả là thiền sư Nhất Hạnh, quyển sách cháy bùng làm căn phòng chợt sáng lên, bổng dưng Kim Anh miệng ú ớ đưa tay chỉ đến góc phòng phía trước mặt, nhìn đến cả hai người còn lại há hốc, tay chân run lẩy bẩy vì nơi đó có một người đang ngồi xổm, đầu cúi về phía trước, tóc phủ xuống chạm đất, vì không thấy mặt nên chẳng biết bóng đen đó đang cúi đầu hay đang ngẩng lên nhìn họ qua mái tóc, sợ quá chân Kim Liên muốn xụm xuống, bụng muốn tông cửa chạy ra ngoài, nhưng chân thì lại như bị đóng đinh, không nhấc lên được, bổng dưng cô nàng Thái thùy Linh đang đứng bên cạnh Kim Liên đột ngột tiến ra phía trước bằng tư thế nhón gót như người vũ Ba Lê, hai tay dang ra như đang nắm tay ai đó, rồi xoay tròn tại chổ, Kim Liên nhìn thấy đôi mắt đầy vẻ hoảng sợ của Thùy Linh, nên biết chắc là cô bạn của mình vẫn đang tỉnh táo và tự biết là đang bị một thế lực siêu nhiên nào đó làm cho xoay tròn, không kịp suy nghĩ gì nhiều Kim Liên vội lao ra ôm lấy Thùy Linh, thật bất ngờ khi tay của cô vừa chạm vào người của cô bạn mình, thì cơ thể Thùy Linh như một bong bóng xì hơi, mềm nhũn quỵ xuống, làm cho cả hai đồng lúc ngã ngồi xuống thềm nhà, bất giác khi nhìn lại phía Kim Anh thì cả hai đều ngẩn người, vì cô nàng đang im lặng ngồi trước bàn cơ, hai tay nhặt những chiếc bánh và liên tục đưa vào mồm, với gương mặt đầy vẻ sợ hãi, giống như ai đó dùng tay của Kim Anh để đẩy thức ăn vào miệng, bỏ Thùy Linh nằm trên nền xi măng Kim Liên vô tri vô giác nhào đến chộp cánh tay của Kim Anh, không cần biết những chuyện xãy ra xung quanh, vì lúc đó cô chỉ làm theo phản xạ, và một lần nữa điều kỳ lạ đã xãy ra, khi được tay Kim Liên chạm vào người, thì dường như Kim Anh thoát ra sự khống chế vô hình, vội lao lên ôm chầm lấy cô bạn mình, rồi hai người lết sát vào tường, Kim Liên không quên chồm tới kéo Thùy Linh về phía mình, và cả ba ngồi sát nhau lưng dựa vào tường trong trạng thái run rẩy, nỗi sợ dâng lên tột độ...
Hình minh họa một buổi cầu cơ |
Huyết nguyệt - hiện tượng nguyệt thực toàn phần |
Ông thầy già nhìn ra ngoài cửa, trầm ngâm một hồi, rồi nhắc lại câu nói lúc nảy và giải thích thêm : " Hôm nay là nguyệt thực toàn phần, có nghĩa là trái đất nằm giữa mặt trời và mặt trăng, bóng của trái đất che phủ cả mặt trăng gây ra nguyệt thực, nhưng đêm nay đặc biệt trái đất gần mặt trăng nhất, làm ta nhìn thấy hình dáng mặt trăng to hơn bình thường một phần tư lần gọi là Siêu Nguyệt, và do khúc xạ ánh sáng của mặt trời, tạo ra hiện tượng vật lý giao thoa, làm mặt trăng biến thành màu đỏ, bình dân gọi là trăng máu hay còn gọi là Huyết Nguyệt ..", dừng một chút thầy nói tiếp : " Trong đêm nay hội tụ điện tích âm rất cao, từ trường biến đổi, theo truyền thuyết dân gian đêm nay rất dể gặp những thứ không sạch sẽ ...", dường như thấy mình nói hơi xa vấn đề nên thầy ngưng bặt, nói lãng sang chuyện khác : " Các em cũng nên theo đoàn của thầy để về nhà, không nên đi một mình .."
.................................
Thủy Tiên bị nhập và có trở lại cuộc sống bình thường không, rồi chuyện gì đã xãy ra cho những người tham gia trong buổi cầu cơ đêm ấy, sự việc sẻ vượt ra ngoài sự tưởng tượng của mọi người, ( Thế đấy , sinh nhật thật sự của Kim Liên là ngày mười, tháng mười, năm một ngàn chín trăm năm mươi sáu, nghĩa là tuổi Thân, không ngờ kết hợp với giờ sinh lại là thuần dương, tránh được những thứ không sạch sẽ như lời thầy Hà Bảy nói, điều này cũng giải thích vì sao anh của Thụy Khuê lại gặp Kim Liên mà không phải là ai khác trong đêm trăng, và cũng nhờ vậy nên trong đêm cầu cơ năm ấy, Kim Liên may mắn không bị tổn hại gì, lại còn có thể giúp hai người bạn mình thoát hiểm...), những điều kinh dị còn ở phía trước, xin xem tiếp hồi sau sẽ rỏ.
No Comment
Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào, hãy để lại ý kiến, nhận xét của bạn đều rất quan trọng. Liên rất vui nếu bạn viết có dấu ...