Sự biến mất của xe buýt số 375 ở Bắc Kinh
Đêm khuya ngày 14 tháng 11 năm 1995, tại Bắc Kinh, Trung Quốc, trời đêm rét đậm, gió giật rất to.
Một chiếc xe buýt từ từ chạy ra khỏi Bến xe buýt Yuanmingyuan và từ từ dừng lại ở Bến xe buýt Cổng Nam của Yuanmingyuan. Đây là chuyến xe buýt cuối cùng trong đêm.
Trên xe buýt có một tài xế lớn tuổi và một nữ bán vé trẻ tuổi. Sau khi cửa được mở, bốn hành khách bước lên, một cặp vợ chồng trẻ và một bà già, trong đó có một nam thanh niên.
Sau khi lên xe, đôi bạn trẻ ngồi thân mật ở hàng ghế đôi phía sau tài xế. Người đàn ông trẻ và một bà già ngồi ở hàng ghế đơn phía bên phải gần cửa trước. Xe khởi động, hướng về Xiangshan theo hướng nhà ga đầu cuối…
Đêm thanh tĩnh hơn, bên tai chỉ nghe thấy tiếng gầm rú của động cơ. Các phương tiện qua lại và người đi bộ hầu như không nhìn thấy trên đường.
Bởi vì tháng mười một ở Bắc Kinh đêm khuya rất lạnh, huống chi là ở nơi xa xôi như vậy. (Đường lúc đó quả thật rất hẻo lánh)
Chiếc xe buýt tiếp tục di chuyển về phía trước. Sau khoảng hai điểm dừng, vừa qua ga Beigongmen, hơn 300 mét.
Mọi người nghe thấy tài xế đột nhiên hét lớn: Ôi chao, lần này còn không gặp được ma. Hôm nay, trời ơi đất hỡi! Vẫn không đợi xe buýt ở nhà ga.
Lúc này, mọi người thấy cách đó 100m có hai bóng người liền vẫy xe ra hiệu.
Chỉ nghe người bán vé: Dừng lại! Thời tiết bên ngoài lạnh quá, và chúng tôi là chuyến xe cuối cùng.
(Lưu ý: Lúc đó, đoạn đường Yuanmingyuan-Xiangshan chỉ có xe buýt này, và đã muộn nên tài xế taxi sẽ không chạy đoạn đường xa xôi như vậy.)
Xe buýt dừng lại và hai người lại đi lên. Không! Nó phải là ba người, vì vẫn còn một người ở giữa hai người.
Họ không nói một lời sau khi lên xe, và người đàn ông ở giữa cúi gằm mặt xuống.
Hai người còn lại mặc áo quan phục triều Thanh, sắc mặt trắng bệch.
Tất cả mọi người đều sợ hãi, và mỗi ánh mắt đều lo lắng. Chỉ có tài xế tiếp tục lái xe về phía trước.
Lúc này, tôi chỉ nghe nữ nhân viên bán vé nói: “Đừng sợ. Họ có thể đang chụp trang phục trong vùng lân cận. Có lẽ họ đã uống quá nhiều. Họ không có thời gian để thay quần áo ”.
Mọi người nghe cô nói lời này, đều trở lại bình tĩnh. Vì họ nghĩ có lẽ một phim trường gần đó, thỉnh thoảng cũng có những diễn viên quần chúng đi ra ngoài ăn khuya là chuyện bình thường ...Chỉ có bà lão không ngừng quay đầu, nghiêm túc nhìn ba người ngồi ở phía sau. Chiếc xe tiếp tục tiến về phía trước…
Chắc sau ba bốn trạm, đường vẫn vắng lặng và gió vẫn rất lớn.
Chưa kể có người đã lên xe buýt. Đôi bạn trẻ đã xuống xe ở trạm cuối. Người lái xe và người soát vé nói chuyện và cười.
Đúng lúc này, bà cụ bất ngờ đứng dậy và nổi khùng quát mắng nam thanh niên ngồi trước mặt, đồng thời hét lên trong miệng rằng nam thanh niên đã lấy trộm ví của bà khi họ lên xe.
Người thanh niên cả kinh, đứng dậy nhìn bà cụ: Bà già rồi, làm sao còn nói năng bậy bạ như vậy !
Lão phu nhân trầm mặc không nói, trừng thanh niên hai mắt, tay trái nắm chặt cổ áo sơ mi không buông.
Người thanh niên tức giận đến mức không thốt nên lời.
Bà cụ nói rằng phía trước là đồn cảnh sát. Chúng ta phải đến đó để nhờ công an phân giải sự thật!
- Người thanh niên gấp gáp nói: Đi thì đi, ai mà sợ! Xe buýt dừng lại, bà lão dắt cậu bé xuống xe.
Họ nhìn chiếc xe buýt đã đi và bà cụ hít một hơi dài.
- Nam thanh niên bức xúc nói: Đồn công an đâu, tôi cùng bà đến đó !
- Bà cụ nói: Đến đâu ! Tôi đã cứu mạng cậu!
- Người thanh niên không hiểu chuyện gì đã xãy ra , ngạc nhiên hỏi : " Bà đã cứu mạng tôi! Chuyện gì xảy ra với tôi vậy, tôi không hiểu ?"
- Bà cụ nói: "Ba người lên tàu vừa rồi không phải là người, đều là ma!"
- Người thanh niên nói: " Bà có phải là thần kinh không, tôi đúng là gặp ma là bà đó, phiền chết được ! "
Người thanh niên định quay lưng bỏ đi.
- Bà cụ nói: " Cậu không tin sao ? để tôi nói cho cậu nghe !"
Người thanh niên đứng im để nghe bà cụ nói tiếp:
" Tôi nghi ngờ họ lên xe, nên tôi cứ nhìn lại họ. Đó cũng là một sự trùng hợp. Có thể là do gió thổi qua cửa sổ làm tôi nhìn thấy mọi thứ, gió đưa hai người mặc áo choàng thổi bay phần thân dưới của họ và thấy rằng họ hoàn toàn không có chân! "
" Tôi nghi ngờ họ lên xe, nên tôi cứ nhìn lại họ. Đó cũng là một sự trùng hợp. Có thể là do gió thổi qua cửa sổ làm tôi nhìn thấy mọi thứ, gió đưa hai người mặc áo choàng thổi bay phần thân dưới của họ và thấy rằng họ hoàn toàn không có chân! "
Thanh niên trợn mắt ngoác mồm nhìn bà lão, mặt đầy mồ hôi. Anh ấy không nói được lời nào!
Sau đó bà lão và cậu thanh niên đến đồn công an báo cáo sự việc, nhưng không ai tin , đều cho là một chuyện mê tín ....
Ngày hôm sau, bến xe báo rằng chuyến xe cuối cùng và một tài xế và một nữ bán vé đã mất tích vào đêm qua.
Cảnh sát nhanh chóng tìm ra chàng trai và Bà cụ cũng được tìm thấy sau đó hai giờ.
Đêm hôm đó, tờ Tin tức buổi tối Bắc Kinh và tờ Tin tức Bắc Kinh đã nhanh chóng đưa tin chấn động này và thực hiện một cuộc phỏng vấn trực tiếp nam thanh niên và cụ bà.
Vào ngày thứ ba, cảnh sát tìm thấy chiếc xe buýt mất tích gần hồ chứa nước Miyun, cách Xiangshan hơn 100 km, và tìm thấy ba thi thể đang phân hủy nghiêm trọng trong xe buýt.
Những nghi ngờ đáng ngờ hơn lần lượt đến :
⦁ Thứ nhất, không thể tìm thấy một chiếc xe buýt nào có thể chạy hơn 100 km sau một ngày chạy. Cảnh sát cũng phát hiện bình xăng bên trong xe buýt hoàn toàn không phải xăng mà là máu.
⦁ Thứ hai: Điều khó hiểu hơn là các thi thể được tìm thấy đã bị phân hủy nghiêm trọng trong vòng chưa đầy hai ngày, điều này không thể xảy ra ngay cả trong mùa hè. Khám nghiệm tử thi chứng minh rằng chúng không phải do con người tạo ra.
⦁ Thứ ba: cảnh sát đã kiểm tra nghiêm ngặt tất cả các màn hình giao thông dẫn đến Miyun vào ngày hôm đó, và không tìm thấy gì.
Vụ việc kỳ lạ đã làm xôn xao cả ngành y tế và công an Bắc Kinh lúc bấy giờ. Bạn có thể hỏi những người già ở Bắc Kinh, bạn sẽ biết!
Kim Liên B Nguyễn
Wichita, Kansas, USA
Aug/ 08/2023
Aug/ 08/2023
Tham khảo :
https://mysteriesrunsolved.com/2018/08/the-last-midnight-bus-for-route-375
https://www.youtube.com/Creepy Raven
https://www.linuxcommands.site/tech-topic/internet/the-disappearance-of-no-375-bus-in-beijing/
No Comment
Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào, hãy để lại ý kiến, nhận xét của bạn đều rất quan trọng. Liên rất vui nếu bạn viết có dấu ...